Cùng lúc Lục Trạch Thần rút trường kiếm ra khỏi vỏ, ngay lúc này, dường như có một loại khí chất một kiếm có thể quét sạch mười chín châu, tản ra từ trên người anh ta.
Lúc này, anh ta vô cùng tự tin, như thể bản thân anh ta chính là hiệp sĩ giang hồ cổ đại vậy.
“Cậu Lục thật đẹp trai, dùng kiếm bổ chết tên bụi đời này đi”. “Dám vả vào mặt cô Sư, anh ta không biết chữ chết viết như thế nào sao?” "Cậu Lục vừa rút kiếm, quần hùng đã sợ mất hồn mất vía!” Một đám cậu ấm cô chiêu của thánh địa võ học hô to gọi nhỏ.
Mà Lục Trạch Thần cũng mang theo sự tự tin vô cùng của mình, trong nháy mắt tiếp theo, cơ thể vừa cử động đã tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó bổ một kiếm xuống.
“Soạt” một tiếng truyền tới, kiếm quang lóe lên, ngược lại có thể nhìn ra được vài phần trình độ kiếm thuật.
Không ít đệ tử của chấp pháp đường Long Môn nhìn thấy một kiếm này, đều lộ ra vẻ mặt chế giễu.
Long Thiên Trường lại càng híp mắt bảo: “Họ Bùi này, ngay cả một kiếm của cậu Lục mà còn không thể phản ứng lại được, vậy mà cũng dám khiêu khích người này, khiêu khích người kia!”
“Lúc trước có thể khoa trương như vậy, đơn giản là vì cậu ta chưa gặp được cao thủ chân chính mà thôi!”.
Sư Tuệ Lan cũng cười bảo: “Thiên Môn trại của thánh địa võ thuật, chính là một bá chủ khu vực tây nam Đại Hạ! Có bao nhiêu gia tộc hạng nhất, và gia tộc hàng đầu muốn tới quỳ bái trước Thiên Môn trại!”
“Ở khu vực tây nam, địa vị của Thiên Môn trại cũng gần bằng với địa vị của Đạo Quan Ngũ Mai chúng tôi ở khu vực Đà Nẵng. Mà Lục Trạch Thần này lại là truyền nhân dòng chính của nhà họ Lục!”.
Nghe nói, anh ta tu luyện kiếm pháp mười tám năm, một kiếm có thể chém vỡ một tảng đá to. Cho dù họ Bùi này bắt đầu tập luyện võ học từ trong bụng mẹ thì cũng không có khả năng là đối thủ của Lục Trạch Thần!”.
Long Thiên Trường nói với vẻ mặt tiếc nuối: “Để họ Bùi chết dưới kiếm của cậu Lục như vậy, thực sự là quá hời cho cậu ta. Hơn nữa Kiếm Thánh Miyada Shinosuke cũng uổng công tới một chuyến!”
| Một đám người đều mang vẻ mặt tiếc nuối vì không có cách nào chứng kiến một thế hệ Kiếm Thánh ra tay.
“Bốp!”
Ngay lúc này, ở giữa sân, một kiếm của Lục Trạch Thần đã bổ đến trước mặt của Bùi Nguyễn Minh, Bùi Nguyễn Minh
vẫn luôn uống trà vung tay trái lên một cách mất kiên nhẫn, một cái bạt tại phát sau mà đến trước rơi lên mặt Lục Trạch Thần. Trong nháy mắt tiếp theo, gương mặt vốn đẹp trai của Lục Trạch Thần, lập tức vặn vẹo...
| Cả người anh ta bay ngang hơn mười mét, đâm “rầm” một tiếng lên một cây đại thụ, sau đó thân hình từ từ trượt xuống..
“Chỉ thế thôi sao? Không chịu nổi một đòn” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng.
“Còn ai muốn ra mặt thì cùng lên đi!”
“Chuyện này. Tất cả những người có mặt ở đó đều mang vẻ mặt đần thối. Nụ cười kiêu ngạo trên gương mặt bọn họ biến mất, sau đó nhìn cảnh tượng này với tinh thần hoang mang.
Cậu cả Lục Trạch Thần vô cùng mạnh mẽ, tới từ thánh địa võ thuật, lại bị một cái tát tùy ý của Bùi Nguyên Minh và bay đi như vậy sao?
Những cậu ấm cô chiêu tới từ thánh địa võ thuật đó đều không dám tin vào những gì mình nhìn thấy là sự thật.
Một cô gái xinh đẹp vô thức và mình mấy cái, để xác định mình không phải đang nằm mơ. Mà những đệ tử tinh nhuệ của chấp pháp đường đó, mí mắt của người nào cũng giật điên cuồng.
| Xem tư liệu và tận mắt chứng kiến là hai việc khác nhau. Khi xem tư liệu, nhìn thấy bộ dáng vô địch của Bùi Nguyên Minh, bọn họ còn cảm thấy phần lớn là thổi phồng.
Nhưng lúc này, tận mắt nhìn thấy cậu cả Lục Trạch Thần bị một cái tát đánh bay, những người này đều không biết nên nói gì mới phải.
Tiếng cười của Long Thiên Trường kẹt ở cổ họng “khục khục khục”, không thể phát ra được.
Sư Tuệ Lan thì lại trông như ăn phải shit trong nháy mắt, đôi mắt của cô ta trừng to, muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu.
“Phụt..”
Lục Trạch Thần khó khăn lắm mới bò dậy được, cơ thể lắc lư, phun ra một ngụm máu. tươi kèm lẫn cả răng nanh, anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dám đánh tôi, vậy mà anh lại dám đánh tôi! Thiên Môn trại chúng tôi sẽ đánh chết anh!”
- -----------------