Mấy tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn liếc nhau một cái, sau đó bọn họ đều thận trọng đi về phía trước nửa bước.
“Đoàng!”
Dương Huyền Trân không hề khách khí, trực tiếp bóp cò, một viên đạn chì lướt nhanh qua sát mái tóc của Nguyễn Ngọc Hân.
“Tôi đã nói rồi!” "Ai dám lên trước, tôi sẽ giết chết người đó!” Vào lúc này Dương Huyền Trân đằng đằng sát khí, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. “Toàn bộ mấy người xéo ngay cho tôi! Cút ra ngoài cho tôi!”.
Nếu không phải bởi vì mình chỉ có một mình, không cách nào giải quyết đám người này trong khoảng thời gian ngắn, lúc này Dương Huyền Trân đã không chút do dự ra tay rồi.
Nguyễn Ngọc Hân bị một phát súng vừa rồi hù dọa, lúc này sắc mặt của cô ta có chút tái nhợt nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Trân nói: “Dương Huyền Trân, cô cứ khư khư cố chấp, nếu như ông Dương thật sự chết rồi, cố định chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Cô định cho ba gia tộc lớn Nam Dương chúng tôi một câu trả lời như thế nào!”
“Lúc trước, mọi người là tín nhiệm cô, cho nên lúc cô đưa ông Dương đến Cảng Thành, mới không có ai làm khó cô!”
“Nhưng bây giờ mọi hành động của cô, rất khiến tôi thất vọng!” “Tôi thật sự rất hối hận vì lúc trước không ngăn cản cô!” Nguyễn Ngọc Hân tận tình khuyên nhủ, nhưng mà cô ta thật sự rất hối hận.
“Chuyện hai tên con cháu nhà họ Nguyễn kia, tôi sẽ cho mấy người một câu trả lời!” “Nhưng không phải bây giờ”.
Dương Huyền Trân căn bản không bị hù dọa, vẻ mặt cô ta lạnh lùng. “Tôi vẫn giữ câu nói kia, ai dám làm loạn, tôi sẽ giết chết người đó!” “Có người tiến lên, tôi giết chết cô!” “Có người nổ súng với tôi, tôi cũng sẽ giết chết cô!” “Có người dám ngăn cản anh Bùi cứu người, tôi vẫn sẽ giết chết cô!” “Tóm lại, mặc kệ bây giờ cô làm cái gì, tôi đều sẽ giết chết cô!”
Dương Huyền Trân có chút phong cách không thèm nói đạo lý, tóm lại mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô ta đều sẽ tìm Nguyễn Ngọc Hân tính sổ.
Cảnh tượng này, trực tiếp làm cho mí mắt Nguyễn Ngọc Hân nhảy dựng lên.
Cô ta luôn luôn nghĩ rằng Dương Huyền Trân chỉ là một cái bình hoa, thế nhưng không nghĩ rằng bình hoa cũng sẽ có lúc khó chơi như vậy.
| “Được được được, cô nói rồi đấy, cô sẽ cho nhà họ Nguyễn chúng tôi một câu trả lời, nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ đợi cô đến!”
“Chúng ta đi!”. Lúc này, Nguyễn Ngọc Hân làm ra vẻ chịu thua, phất tay để vệ sĩ trở về. Nháy mắt sau đó, cô ta đạp người phụ nữ vừa mới dẫn đường lăn trên mặt đất. “Xéo đi, chó ngoan không cản đường!”
- -----------------