“Ha ha ha, chỉ cần trừ bỏ độc lạnh, như vậy những chuyện khác đều rất dễ xử lý”
“Mười danh y ở Cảng Thành đều là bạn tốt chí giao của tôi, loại chuyện nhỏ nhặt như điều trị thân thể này, hoàn toàn không cần cậu lo lắng”
| Dương Đế Minh cười ha ha, mười năm nay ông ta luôn phải ngồi ở trên giường, một khi khôi phục lại đỉnh cao, sao ông ta có thể không vui cho được.
“Ông nội, vừa rồi vì để cứu ông, anh Bùi suýt nữa bị Nguyễn Ngọc Hân bắn chết!”
Giờ phút này Dương Huyền Trân cũng giãy dụa bò lên, cực kì mừng rỡ đỡ lấy Dương Đế Minh, thuận tiện tố cáo.
Nghe được lời như vậy, trong nháy mắt sắc mặt Nguyễn Ngọc Hân hoàn toàn trắng bệch, hơn nữa còn tuyệt vọng nói không ra lời, muốn mở miệng cãi lại nhưng không dám nói cái gì.
Đối mặt với Dương Đế Minh thoi thóp, có lẽ cô ta còn dám diễu võ giương oai.
Nhưng đối mặt với chiến thần Nam Dương đã khôi phục chiến lực đỉnh cao, trừ khi đầu óc của cô ta bị nước vào, nếu không ai lại dám tùy tiện trêu chọc?
“Cậu Bùi, ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được” Dương Để Minh thở dài.
“Năm đó lúc tôi còn ở đỉnh cao, kết bạn khắp nơi, nhưng sau khi nghèo túng mới biết được ân tình mỏng như giấy”
“Nhưng lần này được cậu Bùi cứu chữa, cho dù nói như thế nào, tôi cũng đều công nhận người anh em này”.
Trong lúc nói chuyện, ông ta vung tay lên, nói: “Đi, lấy thứ kia của ông ra
Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Ông Dương không cần khách khí, tôi cứu ông cũng không phải hoàn toàn không có mục đích riêng, ông không cần phải đưa cho tôi cái gì?
Dương Đế Minh cười ha ha nói: “Cậu thẳng thắn như thế, tôi không đưa cho cậu một vài thứ, chính tôi cũng
cảm thấy không ổn”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Dương Huyền Trân mừng rỡ đi về phía sau nhà lấy ra một cái hộp cổ xưa, sau đó đưa đến trước mặt Dương Đế Minh.
Sau đó, Dương Huyền Trân cung kính hành lễ nói với Bùi Nguyên Minh: “Anh Bùi, anh đã cứu ông nội của tôi, còn cứu cả tôi, cũng cứu được nhà họ Dương!”.
“Cậu Bùi, cháu gái ngoan của tôi nói không sai, cho dù cậu có mục đích là gì, nhưng cậu cũng là ân nhân của nhà họ Dương chúng tôi!”
Lúc này Dương Đế Minh mỉm cười.
“Cậu đã cứu tôi, còn giúp tôi khôi phục đỉnh cao, cho nên chắc chắn tôi phải báo đáp cậu!”
“Nào, về sau thứ này sẽ là của cậu!”.
Trong lúc nói chuyện, ông ta lấy ra một khối lệnh bài bạch ngọc từ trong hộp, đặt ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Trên lệnh bài, có một chữ Dương nhàn nhạt, cực kì khéo léo.
“Cậu Bùi, đây là Dương Công lệnh, là năm đó lúc tôi nhận chức chiến thần, các nước ở vùng biển Đông Nam bắt tay chế tạo cho tôi!”.
“Nó đại diện cho thân phận chiến thần của tôi, cũng đại diện cho địa vị của tôi ở vùng biển Đông Nam
“Năm đó, thấy Dương Công lệnh, như thấy được chính tôi!” “Cho dù là Xiêm La vương, Thiên Trúc vương, đều phải khúm na khúm núm!” “Mặc dù thứ đã không có bất cứ tác dụng gì trong mười năm nay”
“Nhưng bắt đầu từ bây giờ, tôi tin chắc nó vẫn còn vinh quang ở vùng biển Đông Nam, thần thánh không thể xâm phạm!”
- -----------------