Những con cháu nhà giàu ở thánh địa võ học tự cho bản thân mình rất có lễ nghĩa và khí phách. Nếu khi bọn họ đang đánh nhau, bị một thế hệ Chiến Thần nhường như vậy, vậy bọn họ đã sớm xấu hổ nhận thua rồi, chứ không phải giống như | Bùi Nguyên Minh, vẫn còn dám ở đây mặt dày ra tay.
Long Thiên Trường, Công Tôn Vũ Nhiên và đám người chấp pháp đường, người nào cũng nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt khinh bỉ. Bọn họ cảm thấy toàn bộ hành vi của anh đã làm mất sạch mặt mũi của Long Môn.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ung dung thoải mái như vậy, Sự Tuệ Lan cảm thấy không thể để Miyada Shinosuke tiếp tục dây dưa nữa. Phải kêu ông ta dùng một cái tát, vả chết tên phế vật Bùi Nguyễn Minh này, như vậy mới có thể giải được cơn tức trong lòng cô ta.
Vừa nghĩ đến điểm này, cô ta tiến lên một bước, nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Ông Miyada Shinosuke, cảm ơn ông đã có thiện chí với giới võ học Đại Hạ chúng tôi! Nhưng hôm nay ông tới để báo thù, nên không cần phải nể mặt tôi như vậy! Hãy để toàn bộ mọi chuyện kết thúc ngay bây giờ đi, hãy cho tên khốn nạn Bùi Nguyên Minh đó hứng chịu sự trừng phạt đi!”
Lúc này, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh, cô ta cảm thấy chỉ cần cô ta mở miệng như vậy, thì Miyada Shinosuke chắc chắn sẽ dốc hết toàn bộ sức lực nhào tới.
Đồng thời trong lòng cô ta cũng có một điều tiếc nuối, sớm biết ông ta sẽ nể mặt mình như vậy, thì cô ta đã sớm nói một câu từ trước rồi. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Đối phó với loại người như Bùi Nguyên Minh, chắc hẳn là nên một kích đánh chết, chứ không cần phải nể mặt mũi gì anh ta, phải cho anh ta thất bại thảm hại.
“Ngu xuẩn!”
Lúc này, Miyada Shinosuke ở giữa sân, tấn công mấy chục chiều không thể chạm nổi vào góc áo của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt khó coi đến cực điểm. Mà lời nói của Sư Tuệ Lan lại càng khiến ông ta suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, ông ta cũng không tiếp tục giả bộ cao nhân gì nữa, mà rút trường đạo Đảo Quốc bên hông ra.
“Soạt soạt soạt!”
Đao mang lóe lên, cùng với đôi tay của ông ta vung vẩy, đao mang gào thét hướng về phía Bùi Nguyên Minh, gần như tập trung vào bất cứ nơi nào mà anh đang đứng.
Đạo khí tung hoành, hình thành những
đường sóng khí, trực tiếp khiến cho bụi đất bay lên, còn khiến da thịt người ta sinh đau. Không ít người đều lùi lại theo bản năng, sợ đao mang đáng sợ này sẽ ảnh hưởng đến mình. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng của Sư Tuệ Lan nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Thể tấn công như vậy, trong thế hệ người trẻ tuổi, hoàn toàn không có người nào có thể ngăn chặn được, đúng không?
Lúc này, cô ta thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh tượng Bùi Nguyên Minh bị người ta băm thây thành vạn mảnh rốt cuộc trông như thế nào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô ta nhếch lên một độ cong đầy chán ghét. Trong mắt cô ta, loại người như Bùi Nguyên Minh chắc hẳn nên chết không có đất chôn thấy!
Đối mặt với sát ý ngập trời, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn hờ hững. Anh vẫn thi thoảng lùi một bước như cũ, hoặc là nghiêng người một cái, trong lúc rảnh rỗi còn có thể uống một ngụm trà.
Những đường đao mang bay sát qua đỉnh đầu, hai má, cổ, ngực và bụng anh. Mỗi một đao mang đều sắc bén đến cực điểm, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có cách nào rơi lên người anh.
Chỉ có điều, ngoại trừ đỉnh nghỉ mát vừa rồi ra, thì ngay cả một vài cây trinh nữ ở phía sau được gieo trồng nhiều năm, cũng bị chém gãy, trực tiếp nổ tung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khiến Long Thiên Trường và Sư Tuệ Lan đều không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bọn họ rõ ràng đã mở miệng, kêu Miyada Shinosuke không cần nương tay. Nhưng bây giờ đã mấy chục chiều qua đi rồi, sao ông ta vẫn chưa trực tiếp một đao bổ chết Bùi Nguyên Minh đi?
Rõ ràng mỗi một đao thoạt nhìn đều hừng hực sát khí, vô cùng đáng sợ. Nhưng lại không có bất cứ một đao nào có thể đánh trúng!
Lẽ nào, Miyada Shinosuke định chơi trò mèo vờn chuột, từ từ chơi chết Bùi Nguyên Minh sao? Có lẽ, là chuẩn bị dùng đại sát chiêu gì đó, trực tiếp dọa chết Bùi Nguyên Minh chăng? Nhưng vấn đề là không cần thiết, tại sao phải lãng phí thời gian với loại người như Bùi Nguyên Minh làm gì?
- -----------------