Trần Kiến Hoa, tổng giám đốc chuỗi khách sạn Hải Dương. Ông ta được coi là một người có quyền thế ở thành phố Hải Dương này. Bởi vì ngồi ở địa vị cao như vậy, ông ta kết bạn với toàn các quan chức cấp cao và giới thượng lưu, được vô số người kính nể.
Người đứng đầu mấy dòng họ xếp hạng hai hạng ba ở thành phố Hải Nam khi đứng trước mặt ông ta, thậm chí đến thở nhẹ cũng không dám. Nhưng mà trong lòng Trần Kiến Hoa cũng hiểu rõ rằng, ở Hải Dương này ông ta căn bản không có nền móng gì. Trên thực tế ông ta chẳng qua chỉ là một con chó được mấy dòng họ hàng đầu nâng đỡ bề nổi mà thôi.
Mà trong số các dòng họ này, lớn nhất chính là nhà họ Bùi ở Đà Nẵng. Công ty đầu tư Bùi Thị ở Hải Dương này, chính là đại diện cho nhà họ Bùi Đà Nẵng.
Tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị xuất hiện tại khách sạn Hải Dương do mình phụ trách, Trần Kiến Hoa làm sao có thể không hoảng loạn? Hơn nữa nghe từ giọng điệu của Hạ Vân, có thể thấy tâm trạng của vị tổng giám đốc này đang không tốt lắm.
Người quản lý sảnh khách sạn đang muốn tiếp tục chế nhạo Bùi Nguyên Minh. Nhưng mà lúc này, cô ta nhìn thấy mấy tay bảo vệ đứng xung quanh mình đều đang nhìn về phía sau, vẻ mặt lộ rõ hoảng sợ.
Cô ta gần như vô thức quay đầu lại, ngay lập tức phát hiện Trần Kiến Hoa, tổng giám đốc Hoa ngày thường đức cao vọng trọng, tựa như hoàng đế trong mắt cô ta, bây giờ lại đang hoảng loạn chạy về phía sảnh lớn. Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cô ta ngơ ra không hiểu nổi đây là tình huống gì? Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Trần Kiến Hoa chạy tới thở hổn hển nói: “Xin hỏi… xin hỏi… ai là Bùi Nguyên Minh?”
Ngay lúc này, âm thanh khi nói chuyện của Trần Kiến Hoa rõ ràng đang run rẩy. Dựa theo giọng điệu của Hạ Vân giống như trong vòng một phút mà không tìm thấy tổng giám đốc Minh thì ông ta cũng xong đời.
Những người khác nhìn thấy vẻ mặt của Trần Kiến Hoa, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc. Tổng giám đốc Hoa, người chỉ cần giậm chân một cái cũng kinh thiên động địa tại thành phố Hải Dương, sao giờ phút này lại hoảng sợ như vậy? Từ lúc nào mà ông ta có cả biểu cảm như vậy?
Lúc này Bùi Nguyên Minh mới mở miệng nói: “Là tôi.”
Hai chân Trần Kiến Hoa mềm nhũn, chỉ thiếu điều quỳ xuống. Ông ta lao thẳng tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cung kính nói: “Bù…”
Không chờ ông ta nói hết câu, Bùi Nguyên Minh liền ngắt lời: “Tôi chỉ đến đây ăn bữa cơm mà thôi…”
Trần Kiến Hoa nghe thấy thế trong đầu chợt ý thức, ép mình nuốt xuống mấy chữ “tổng giám đốc”. Ông ta cũng là người thông minh. Hiện tại nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ăn mặc quần áo giản dị, cũng không lái xe hơi sang trọng, chứng tỏ bây giờ anh đang giả trang đi khảo sát. Nếu ông ta tiết lộ thân phận của anh, chỉ sợ kết cục bản thân không biết đi đâu về đâu.
Nghĩ như vậy, ông ta nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, nhưng vẫn mang ý kính cẩn: “Cậu Minh, bạn của cậu đã đặt trước phòng VIP cho cậu rồi. Thay mặt cho khách sạn Hải Dương, rất hoan nghênh cậu đến dùng bữa.”
Nghe thấy thế, quản lý lễ tân kia trong đầu “ầm” một tiếng. Dường như cô ta khó có thể chấp nhận được sự thật này, đây thực sự là chuyện xảy ra trước mắt cô ta?
Toàn bộ khách
hàng đến khách sạn Hải Dương đều là những người có địa vị. Người thanh niên nhìn có vẻ tầm thường trước mặt lại có thể khiến cho tổng giám đốc Trần Kiến Hoa tự mình chạy ra đón, hơn nữa còn đối với anh kính cẩn như vậy, điều này nói lên cái người “bạn” kia của anh chắc chắn có thẻ hội viên, hơn nữa còn là loại cấp cao nhất. Bản thân mới vừa rồi còn chế nhạo anh, thậm chí còn định kêu bảo vệ đánh anh, có phải cô ta sắp tiêu đời rồi không?
Nghĩ đến đây, quản lý sảnh khách sạn nhanh chóng đổi mặt tươi cười, cười đến nỗi tựa hồ muốn rơi hết phấn trên mặt, niềm nở nói: “Vị khách quý này, anh có thể đến khách sạn Hải Dương dùng bữa chính là vinh hạnh của chúng tôi. Những việc khác cứ để chúng tôi giúp quý khách xử lý…”
Nói xong, cô ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Triệu Phước Kiên, hung hăng nói: “Vị khách kia, anh đâm vào làm hỏng bình ắc quy xe điện của khách hàng chúng tôi, từ hôm nay trở đi anh bị liệt vào danh sách khách hàng không được hoan nghênh ở khách sạn Hải Dương chúng tôi.”
“Còn nữa, vì đâm hỏng xe khách hàng của chúng tôi nên anh phải bồi thường ba trăm năm mươi triệu. Hôm nay không bồi thường thì anh không được rời đi.”
Trong khi nói, cô ta liếc mắt với mấy nhân viên bảo vệ.
Mấy tay bảo vệ lúc nãy đều bị dọa mất mật. Khách quý có thể khiến cho tổng giám đốc Hoa ra tận nơi đón tiếp, mặc kệ là đi bằng cái gì đến đây, một khi anh phàn nàn lại với tổng giám đốc Hoa, mấy người họ chắc chắn không chống đỡ nổi.
Lúc này họ làm sao còn nhớ được trong tay Triệu Phước Kiên cũng có thẻ hội viên nữa. Cho dù có đi chăng nữa, loại thẻ hội viên sơ cấp như thế cũng chỉ đáng xắch dép chạy theo.
Cho nên mấy tay bảo vệ đều đồng loạt cầm dùi cui điện tiến lên phía trước, bộ dạng như thể nếu Triệu Phước Kiên không mang tiền ra bồi thường thì họ sẽ đánh chết anh ta.
Nhìn thấy thái độ của quản lý sảnh khách sạn, Trần Kiến Hoa giật mình, bất giác nhíu mày: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này? Có người đâm hỏng xe của cậu Minh sao?”
Quản lý sảnh khách sạn vội nói: “Vâng đúng vậy, anh Minh vừa mới đỗ xe vị trí này nhưng không biết chiếc xe kia từ đâu chui ra đâm vào xe điện của anh ấy, sau đó lại bắt anh ấy bồi thường.” Trần Kiến Hoa gật đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Phước Kiên một cái: “Tôi không quan tâm cậu là ai, cũng không quan tâm thẻ hội viên của cậu là ai giới thiệu tới, chúng tôi ở đây làm việc theo đúng quy tắc.”
“Mọi việc đều chú trọng đến thứ tự đến trước đến sau. Nếu cậu đã đâm hỏng xe của cậu Minh, vậy thì cứ căn cứ vào giá trị mà bồi thường. Nếu cậu không chịu vậy thì chúng tôi sẽ trừ trực tiếp vào thẻ hội viên của cậu. Ngoài ra, chúng tôi không chào đón khách hàng không tuân thủ quy định. Lát nữa cậu vui lòng thực hiện thủ tục hoàn thẻ, khách sạn chúng tôi không hoan nghênh cậu.”