Bùi Lệ Thu nghe thấy những lời của Bùi Cửu Thiên, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Không sai, Lâm Nhã Chi là một người nhỏ bé, thấp cổ bé họng, đoán là cũng không có ai tin lời cô ta nói”
“Nhưng mà giữ lại một người như vậy, cuối cùng lại một mối nguy hiểm ngầm” "Tìm một cơ hội để người của Đảo Quốc giết chết cô ta đi” Bùi Lệ Thu lạnh lùng nói một câu, lúc này đã quyết định kết cục của Lâm Nhã Chi. Đúng lúc này, điện thoại di động của Bùi Văn Kiên bỗng rung lên một cách dữ dội.
Anh ta đi tới góc nghe máy, nhưng thấy rõ ràng là sắc mặt của anh ta bỗng thay đổi.
Rất nhanh, Bùi Văn Kiên đã nhào tới trước mặt Bùi Cửu Thiên, nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ Bùi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Vừa rồi có một tin tức truyền ra từ biệt thự hoa viên!”
“Đường Lan Nhã đã bắt đầu dùng vệ sĩ thân cận, bà ấy muốn điều tra sự kiện mười năm trước kia!”
“Có người nói là do Bùi Nguyên Minh thuyết phục bà ấy!”
“Mà có lời nói của Lâm Nhã Chi làm bằng chứng, rất có khả năng thêm dầu vào lửa trong chuyện này”
“Răng rắc!”.
Sắc mặt của Bùi Lệ Thu tái nhợt, chai Champagne trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Mà Bùi Cửu Thiên cũng thay đổi sắc mặt, trong giây tiếp theo, anh ta tiến lên một bước, đạp Bùi Sâm La đang quỳ trên mặt đất lăn ra ngoài.
“Đồ vô dụng!” "Đồ ăn hại!”
“Cũng tại mấy tên phế vật như bọn mày mới để chuyện này thay đổi!”
"Không được, tuyệt đối không thể để cho Đường Lan Nhã điều tra ra chân tướng của sự việc mười năm trước kia”
“Nếu không thì cháu không thể ngồi yên ở vị trí thiểu chủ được, những người liên lụy đến chuyện này sợ là đều phải chết!” Nhớ ủng hộ t a m l inh 2 4 7 nhé!
Vẻ mặt của Bùi Lệ Thu cũng thay đổi một chút, một lát
sau, cô ta hít một hơi sâu rồi nói: “Cửu Thiên, không nên kích động quá, chúng ta đã xử lí sự việc năm đó rất sạch sẽ rồi” Nhớ ủng hộ t a m l inh 2 4 7 nhé!
"Cho dù Đường Lân Nhã có tài giỏi hơn nữa cũng không thể điều tra được dấu vết sót lại”
“Dù sao thì tất cả những người liên quan đến sự việc kia đã chết hết rồi”
Trong lúc đang nói chuyện, ánh mắt của Bùi Lệ Thu rơi xuống đám người Quách Tuấn Anh, trong ánh mắt hiện lên một tia chết chóc lờ mờ.
Nếu cần thiết, cô ta không ngại giải quyết hết những người này.
Bùi Cửu Thiên đảo mắt qua mấy người trước mặt, nháy mắt sau đó, sắc mặt anh ta xấu vô cùng.
Những người này đều là đại tướng thân cận dưới tay anh ta, lẽ nào bây giờ phải tự tay giết hết những đại tướng thân cận này sao?
“Thiếu chủ Bùi, e rằng cậu còn phải ứng phó cẩn thận hơn một chút” “Nếu không, sợ rằng sẽ lật thuyền trong mương” "Bich!"
Chân phải của Bùi Cửu Thiên đạp một cái, trực tiếp đạp mặt bàn trà trước mặt lật ngược nằm trên đất, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Bùi Nguyên Minh, lại là Bùi Nguyên Minh!”
“Nếu đã như vậy, cho dù thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng phải chết!”
“Chết ngay lập tức!” "Tôi không hi vọng là anh ta có thể nhìn thấy mặt trời vào sáng ngày mai!”.
“Được.”
Bùi Lệ Thu hít sâu một hơi, cô ta lấy tay vỗ vỗ vào vai Bùi Cửu Thiên, thấp giọng nói: “Bây giờ là giai đoạn đặc biệt, cháu không thích hợp ra tay, để có giải quyết”.
- -----------------