Thấy Bùi Nguyên Minh tiến vào, những tay súng còn thừa lại kia mí mắt không ngừng nhảy.
Bọn họ muốn kéo ra một khoảng cách an toàn, nhưng tốc độ đã quá chậm.
Có người lấy dao găm tùy thân ra, nhưng còn chẳng chờ bọn họ có hành động gì, thân hình Bùi Nguyên Minh đã xuyên qua từ trong đám người bọn họ.
"Phật phụt phụt..."
Cơ thể của những tay súng này, từng người từng người một giật sung một cái. Có cơ thể còn bị bắn ra, rơi xuống biển, có xụi lơ trên boong thuyền, mặt cũng là vẻ khó tin.
Bọn họ bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh lại mạnh đến mức này.
Tay không đánh quyền cước hời hợt mà đã có thể gửi bọn họ sang thế giới bên kia luôn.
Giải quyết xong những thứ lâu la này, Bùi Nguyên Minh nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, mà là lấy ra một cái khăn tắm sạch sẽ trên boong. Vừa la tóc, vừa đi vào trong khoang thuyền, thần sắc lạnh nhạt.
Khoang thuyền trong chiếc du thuyền này hết sức xa hoa, nội bộ sửa sang cũng rất tao nhã.
Trong không khí mang mùi thơm nhàn nhạt thanh khiết, nhìn thế nào cũng khác hoàn toàn với cảnh mưa tạnh gió máu bên ngoài.
Toàn bộ đã được sửa sang, giờ phút này đều là phong cách Đảo Quốc.
Trừ chính giữa để một cái bàn nhỏ chỉ cao có ba mươi xăng-ti-mét ra, bốn phía còn có thảm bọc màu xanh rêu, cùng tượng phật tinh xảo, vân vân...
Rất khó tưởng tượng có người lại chú trọng nơi sinh hoạt như vậy, đến mức ở trong du thuyền nho nhỏ, cũng còn bố trí những thứ này.
Mà ở vị trí nửa đoạn sau khoang thuyền, trên mặt đất lót sàn bằng gỗ
vẫn tre trúc, còn có một tấm chiếu bện bằng rơm trải lên. trên.
Mặc dù đều là đồ dùng thông thường, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy tao nhã, đắt tiền.
Trên chiểu rơm, một người đàn ông để kiểu tóc mái đôi, tóc màu hoa râm, mặc đồ tắm Đảo Quốc, trên đùi để một thanh kiếm dài của Đảo Quốc đang quỳ ở nơi đó.
Trong tay ông ta bưng tách trà màu hổ phách, thản nhiên uống trà xanh ở trong tách. Trông thoải mái và tiêu sái không tả được thành lời.
Mà chỗ ở sau lưng ông ta, có tám người kiếm khách mặc trang phục kiếm đạo Đảo Quốc. Bọn họ người nào người nấy đều đè tay lên chuôi kiếm của thanh kiếm dài dắt bên hông, một bộ sẵn sàng đợi lệnh.
Bùi Nguyên Minh quan sát người đàn ông Đảo Quốc trước mắt này từ trên xuống dưới, một lát sau tự mình ngồi xuống, nhàn nhạt nói: "Đây không phải là kiếm thánh Kashima Shinto Ryu, ngự y cung đình Đảo Quốc Tenkade Shiro sao?"
“Không phải ông rêu rao là sau khi xuất quan sẽ đến Ma Đô tìm tôi hay sao?”.
"Chẳng trách lúc anh ở Ma Đô dám giết người của tôi, không chừa cho tôi chút mặt mũi nào" "Lợi hại, bội phục."
"Không cần bội phục" Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, nắm ly trà mặt đầy lãnh đạm.
"Trà không tệ".
"Nhưng mà con người ông thì không được"
"Ở chỗ của tôi, ông không có mặt mũi gì được đâu."
- -----------------