Trông thấy hai người Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên đang cười nói vui vẻ khu vực dành cho khách VIP, trên mặt Trịnh Chí Dụng hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cái tên đến ở rể này thế mà lại dám ngang nhiên tán gái trước mặt mình, còn dám tiêu nhiều tiền của nhà họ Trịnh như thế, hôm nay chính mình sẽ đuổi tên đó ra khỏi nhà.
Ăn cơm tối xong, tmn đang nghỉ ngơi trong phòng của mình thì đột nhiên điện thoại reo lên.
“Trịnh Chí Dụng, đã muộn vậy rồi anh gọi tôi có việc gì vậy?” Trịnh Tuyết Dương nhận điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng.
Vì quan hệ của hai bên cũng không tốt lắm nên Trịnh Chí Dụng cũng rất ít khi gọi điện thoại cho cô.
“Trịnh Tuyết Dương, cô không ở nhà cùng tên ở rể kia sao?” Tiếng cười như có như không của Trịnh Chí Dụng truyền đến.
“Anh có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?” Giọng nói của Trịnh Tuyết Dương cho dù thông qua điện thoại cũng vẫn rất lạnh lùng.
“Chuyện này thật ra không có liên quan gì đến tôi nhưng ở rể trong nhà họ Trịnh, dùng tiền của nhà họ Trịnh, dùng tiền đó đưa người phụ nữ khác đến khách sạn Hải Dương, lại còn định đặt bữa tối kiểu tây ở chỗ đắt nhất nữa chứ. Với cương vị là phó giám đốc của nhà họ Trịnh, tôi thấy mình mình vẫn nên hỏi thăm một câu.”
Trịnh Chí Dụng trầm giọng nói: “Tôi không cần biết cô quản chồng mình kiểu gì, nhưng nếu cô vừa trở thành quản lý tài chính của công ty của nhà họ Trịnh mà đã để cho tên vô dụng kia tự ý tiêu xài tiền của công ty nhà họ Trịnh chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ không để yên như vậy đâu!”
Toàn thân Trịnh Tuyết Dương hơi chấn động một chút, theo bản năng nói: “Bùi Nguyên Minh không phải là kiểu người như vậy.”
“Ha ha…” Trịnh Chí Dụng cười lạnh một tiếng, sau đó đã ngắt điện thoại.
Một lát sau, một tấm ảnh hơi mơ hồ được gửi vào trong điện thoại của Trịnh Tuyết Dương, mặc dù rất mờ nhưng có thể mơ hồ thấy được một đôi nam nữ đang rất thân mật.
“Là cô bác sỹ kia…” Ban đầu Trịnh Tuyết Dương đã hơi nghi ngờ Bùi Nguyên Minh và nữ bác sĩ có gương mặt mối tình đầu đó có vấn đề, bây giờ nhìn thấy tấm ảnh này, nhất thời cô không rõ trong lòng mình đang có những loại cảm xúc gì nữa.
Mà người đàn ông khốn nạn Bùi Nguyên Minh kia, lúc ở bệnh viện đã luôn mồm nói anh ta và nữ bác sỹ kia không có gì, kết quả là vừa mới xoay người đi hai người họ đã đi ăn tối cùng nhau rồi.
“Chỗ ấy mình còn chưa từng được đặt chân đến nữa!” Con người trong mắt cô chuyền động, đây là lúc mà cô cảm thấy uất ức nhất.
“Hừ!”
Một lát sau, tất cả quần áo chăn đệm của Bùi Nguyên Minh đã bị Trịnh Tuyết Dương ném ở hành lang, sau đó cô đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.
Trịnh Khánh Vân mang gương mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì đi ra khỏi phòng, thấy một màn như vậy thì khuôn mặt mừng rỡ nói: “Mẹ, mẹ nhanh đến đây xem này, chị đã ném hết đồ đạc của cái tên vô dụng kia ra rồi, xem ra hai người bọn họ thật sự đã kết thúc rồi!”
“Thật thế sao?” Ở phòng khách, khuôn mặt Thanh Linh rất vui mừng, nói: “Tốt quá rồi, cuối cùng thì đã có thể khiến cho thằng oắt vô dụng kia bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Nghĩ đến đó, bà ta vội cầm lấy điện thoại gọi cho con rể tương
lai.
Chỉ cần có thể thoát khỏi tên con rể bất tài kia thì tiếp theo chắc chắn, phải tìm được một người con rể ưu tú hơn, như thế mới có thể giúp đỡ cho Trịnh Tuyết Dương, mà bà ta cũng có thẻ hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Khách sạn Hải Dương. Tên lắm chuyện Trịnh Chí Dụng đã không còn ở đây, cuối cùng thì Bùi Nguyên Minh và Trình Tiên mới có thể yên ổn ăn xong bữa cơm.
Trong quá trình này Bùi Nguyên Minh lại hiểu thêm mấy phần về Trình Tiên. Cô gái này cũng không hề có mưu mô gì, cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào việc nghiên cứu, điều này đã làm cho Bùi Nguyên Minh phải khâm phục.
Cơm nước xong, Trình Tiên đúng lúc nhận được thông báo có một cuộc phẫu thuật, Bùi Nguyên Minh cũng không để ý mà đưa cô về sau đó mới rời di.
Nhưng Bùi Nguyên Minh vừa mới rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu thì điện thoại của anh đã rung lên.
Lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, khuôn mặt Bùi Nguyên Minh hiện lên vẻ nghi ngờ, bởi vì tin nhắn là do Trần Hiểu Thu gửi đến.
Mở tin nhắn ra, khuôn mặt Bùi Nguyên Minh không biết nên nói gì.
Mặc dù tin nhắn được gửi bằng điện thoại của Trần Hiểu Thu, nhưng ký tên lại là Triệu Phước Kiên.
“Bùi Nguyên Minh, Trần Hiểu Thu đang trong tay của tôi. Bây giờ tôi đang ở vùng ngoại thành, trong vòng nửa giờ cậu phải đến đây, không được báo án, nếu không bạn học cũ của cậu chắc chắn sẽ chết. Triệu Phước Kiên.”
Rất nhanh, tin nhắn thứ hai đính kèm một vị trí đã đến.
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo, anh vốn không thèm so đo tính toán gì với kiểu người tiểu nhân như Triệu Phước Kiên nhưng lại không ngờ tới đối phương lại dám nhờn mặt, đúng lúc này lại dám bắt trói Trần Hiểu Thu.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, liếc mắt nhìn bình acquy trên xe, sau đó vội vã chạy đi theo hướng ngoại ô. Mặc dù chuyện này vốn không liên quan gì đến anh nhưng dù sao Trần Hiểu Thu cũng là bạn cùng bàn hồi đại học của anh, cũng đối xử khá tốt với anh, chuyện này cũng do anh mà ra cho nên anh nhất định phải đi.
Khu ngoại ô thành phố Hải Dương, bên cạnh một khu nghĩa trang vắng vẻ.
Triệu Phước Kiên mở cửa xe hàng ra, khuôn mặt đầy vẻ xấu xa nhìn cô gái bị anh ta trói trên ghế.
Cô ấy không trang điểm nhưng lại có vẻ xinh đẹp khiến người khác yêu thích, đích thị là con gái cưng, tuy nhiên vừa nhìn thấy thế trong lòng anh ta dâng lên sự tức giận.
Lúc này Trần Hiểu Thu đã tình lại, cô ấy hốt hoàng nhìn Triệu Phước Kiên, nói: “Đàn anh, anh định làm gì hả? Em là đàn em của anh mà!”
“Đàn em? Tôi nhổ vào!” Triệu Phước Kiên cười nhạt nói: “Cô tự đặt tay lên ngực mình rồi tự hỏi xem, lúc nào thì cô đối xử với tôi giống như đàn anh hả, trong mắt cô, tôi chính là một trò đùa, cô vẫn luôn coi thường tôi, bây giờ lại luôn miệng gọi đàn anh, cô là một con đĩ, tôi nhổ vào!”