Bùi Nguyên Minh không biết phải nói gì cho phải, cái này mà gọi là bệnh tâm lý thì e rằng Triệu Phước Kiên mắc bệnh biến thái ấy!
Nhưng anh chưa kịp nói thêm cái gì thì Bạch Kiến Phúc đã mất sạch sự kiên nhẫn.
Anh ta cởi áo khoác của mình ra vứt cho vệ sĩ đứng đằng sau rồi thản nhiên nói: “Thằng kia, tao không quan tâm mày là ai nhưng giờ thì cút, đừng là có cản trở việc của bố, bằng không thì bố giết mày đấy.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta tranh thủ liếc mắt với người vệ sĩ một cái, người kia hiểu ý ngay, lập tức rút ra một tập tiền vứt xuống đất.
Bạch Kiến Phúc đã quá quen với việc đối phó với lại những kẻ thấp kém như này rồi, đe dọa xong rồi ném cho ít tiền, làm vậy là đối phương sẽ biết nên nói cái gì cần nói, không nói những gì không nên nói.
Tối nay anh ta tới đây là để hưởng thụ, không có tâm trạng lẫn thời gian để giải quyết một tên thấp kém như này.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Triệu Phước Kiên thầm hoảng hốt trong lòng, nếu như Bùi Nguyên Minh cầm tiền rời đi vậy thì chẳng phải anh ta sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao?
Nên là anh ta lớn tiếng bảo: “Anh Phúc, không thể để cậu ta đi như vậy được, người đàn ông này là người mà Trần Hiểu Thu yêu thầm, nếu như anh để anh ta nhìn cảnh anh “chơi” Trần Hiểu Thu chẳng phải là sẽ sướng hơn hay sao?”
Bạch Kiến Phúc mới nghe định nổi cáu nhưng nghe xong thì lại sáng mắt lên, bảo: “Nghe hay đấy, Triệu Phước Kiên, không ngờ cậu cũng biết nghĩ như vậy đấy.”
Nói xong thì anh ta tự mình rút thêm mấy cọc tiền nữa vứt xuống đất, thản nhiên nói: “Đã nghe thấy chưa, mày đứng bên nhìn tao “làm” cô gái nằm một mình ngoài kia.” Nghe thấy anh ta nói vậy, Trần Hiểu Thu cảm thấy thật tuyệt vọng, cô ấy không thể tưởng tượng nổi là tên ác ma này lại đáng sợ tới như vậy, chuyện như thế mà anh ta cũng có thể làm được.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh cũng đứng dậy, bước ra khỏi thùng xe, tươi cười bảo: “Anh Phúc, xem ra lần trước Tôn Phước Long chưa “phục vụ” anh đến nơi đến chốn thì phải…”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bạch Kiến Phúc vốn đang cười đột
nhiên mặt cứng đờ. Khoảnh khắc thấy được gương mặt của Bùi Nguyên Minh,
vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên khó nhìn vô cùng.
Bùi Minh Nguyên! Không ngờ lại là Bùi Minh Nguyên!
Với thân phận của Bùi Minh Nguyên thì sao anh ta có thể để ý đến cái thằng ở rể như anh chứ!
Nhưng mà chuyện lần trước vẫn còn in đậm trong kí ức của Bùi Minh Nguyên, vì nhà họ Trịnh, Tôn Phước Long đạp anh ta xuống trở thành một kẻ không có tí giá trị nào, hơn nữa dạo gần đây bởi vì không còn được Tôn Phước Long che chở cho nữa nên nhà họ Bạch cũng phải ăn kha khá trái đằng từ công ty đầu tư Bùi Thị.
Nhà họ Bạch có thể không thèm để ý đến nhà họ Trịnh nhưng phía sau nhà họ Trịnh còn có Tôn Phước Long, ngoài ra còn có cả công ty đầu tư Bùi Thị nữa nên nhà họ Bạch buộc phải để tâm đến và kiêng dè bọn họ.
Có thể nói là bây giờ nhà họ Bạch đã không thể động đến thứ gia tộc hạng hai như nhà họ Trịnh nữa.
Bạch Kiến Phúc vốn là một người quyết đoán nên giờ anh ta không quan tâm rốt cuộc chuyện là như thế nào mà thay đổi sắc mặt, treo lên vẻ mặt tươi cười, nói rằng: “Thì ra là cậu Minh sao, nếu như đây là cô gái mà cậu Minh ưng ý, vậy thì đương nhiên Bạch Kiến Phúc tôi đây sẽ không cướp mất niềm vui của cậu rồi.”
Nói mấy lời như này, Bạch Kiến Phúc không cam lòng tí nào nhưng anh ta thừa hiểu rằng cho dù Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ở rể không có chút địa vị nào trong nhà họ Trịnh nhưng mấy chuyện như thế này ấy mà, cần tắc vô áy náy vẫn hơn.
Nhà họ Bạch bây giờ không thể nhận thêm bất
cứ sự giày vò nào nữa.
Còn Trần Hiểu Thu nghe thấy Bạch Kiến Phúc nói như vậy thì rùng hết cả mình, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Cô không ngờ là Bùi Nguyên Minh lại có thể làm cho Bạch Kiến Phúc phải kiêng dè như vậy.
Còn Triệu Phước Kiên ở bên kia thì càng ngu hết người.
Vốn dĩ anh ta cho là bao giờ Bạch Kiến Phúc tới vậy thì Bùi Nguyên Minh chắc chắn là toi đời rồi nhưng giờ chuyện là như nào đây? Bạch Kiến Phúc lại phải kiêng dè thằng ở rể này sao? Vì sao chứ? Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ?
“Tôi thì không vấn đề gì cả nhưng chuyện trước đó thì phải xử lý như nào đây nhỉ?” Bùi Nguyên Minh cười như không cười chỉ về phía Triệu Phước Kiên.
“Đương nhiên là tôi sẽ cho cậu Minh đây một câu trả lời rõ ràng cho vụ này rồi.” Bạch Kiến Phúc mặc kệ đúng sai như nào, nói xong anh ta không chút do đự đập một phát vào đầu Triệu Phước Kiên, mắng to: “Triệu Phước Kiên, mày chẳng qua chỉ là một con chó mà tao nuôi thôi, suốt ngày chỉ biết ra ngoài gây chuyện thị phi, ngay cả cậu Minh đây mà mày cũng dám đắc tội hả, mày có biết cậu Minh là ai không thằng kia?”
“Cậu ta… chẳng phải cậu ta là người ở rể nhà họ Trịnh hay sao?” Triệu
Phước Kiên ôm lấy đầu, vẻ mặt đau khổ trả lời Bạch Kiến Phúc. “Mày câm miệng lại cho tao!” Bạch Kiến Phúc lạnh lùng nói: “Đánh, đánh cho tôi, hôm nay không đánh nó thừa sống thiếu chết thì chuyện này chưa
xong đâu! Còn nữa, đập nát cái xe này của nó cho tôi!”
Hai người vệ sĩ nghe lệnh lập tức ra tay, trong chốc lát, Triệu Phước Kiên đã bị đánh đến độ đến rên cũng không còn sức mà rên nữa. Sau đó thì xe thương vụ của anh ta cũng bị dập thành đống sắt vụn.
Làm xong xuôi mọi thứ, Bạch Kiến Phúc mới quay sang tươi cười với lại Bùi Nguyên Minh, khách khí nói: “Cậu Minh, chuyện đã được giải quyết rồi, cậu có hài lòng không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Anh Phúc có thể thấy rõ chuyện là như thế nào, xử lý mọi thứ hoàn hảo đúng lúc đúng chỗ…”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Bùi Nguyên Minh lại âm thầm cảnh giác.
Cái tên Bạch Kiến Phúc này, co đưoc dan được, làm việc quyết đoán, có thể nói là một người giỏi, bảo sao gần đây công ty đầu tư Bùi Thị liên tục chèn ép nhà họ Bạch như vậy mà bọn họ vẫn có thể chống đỡ trụ được, xem ra anh đã coi thường nhà họ Bạch rồi.
Nhưng mà suy cho cùng thì nhà họ Bạch cũng chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, Bùi Nguyên Minh không cần phải quá để ý đến bọn họ.
Bạch Kiến Phúc làm xong mọi chuyện thì nhìn Bùi Nguyên Minh đầy ẩn ý rồi mới tươi cười bảo: “Nếu chuyện đã được xử lý xong thì xin phép được đi trước, cậu Minh có cần tôi cho đi nhờ không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên trả lời: “Không cần.”
“Vậy được rồi, tôi xin phép đi trước nhé.”
Đợi đến khi con xe Mercedes Benz được lái khỏi đây, Trần Hiều Thu mới cảm thấy chân mình nhũn hết ra rồi, trong lòng sốc khôn tả, người trước mặt thật sự là bạn cùng bàn trước đây của cô ấy hay sao? Gặp chuyện như thế này mà anh vẫn có thể bình tĩnh tới vậy? Thật sự thì anh chỉ là một người ở rể đơn giản như vậy thôi hay sao?
Sau khi đưa Trần Hiểu Thu về, đến tận nửa đêm thì Bùi Nguyên Minh mới về tới nhà, nhưng đến khi vào trong nhà thì anh lại thấy quần áo của mình bị vứt hết ra ngoài hành lang. Bùi Nguyên Minh đứng như trời trồng ở ngoài sân. luôn.