Biệt thự của gia đình họ Trịnh.
Bùi Nguyên Minh đã đặc biệt tự mình đến ngân hàng và lấy ra hơn mười bảy tỷ tiền mặt.
Anh cầm một bọc tiền trực tiếp đặt lên bàn cà phê, mắt Thanh Linh đỏ hoe.
Lúc này, Thanh Linh đã không còn quan tâm đến Bùi Nguyên Minh đang đứng trước mặt, bà ta chỉ nhanh chóng lật xem những tờ tiền giá trị đủ màu sắc kia. Sau một hồi đã chắc chắn rằng tất cả đều là tiền thật, bà ta không nén được nụ cười nơi khóe miệng nói:
“Thế còn giấy tờ đâu? Cậu không phải muốn tự mình gánh hết số nợ chưa trả kia sao?” Thanh Linh ngẩng đầu, cao giọng nói.
Bùi Nguyên Minh lấy trong túi ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước, trong đó khổng chỉ có chữ ký của Bùi Nguyên Minh mà còn có chữ ký của luật sư.
Nội dung của tập liệu ghi rằng số tiền hơn mười bảy tỷ này là nợ cá nhân của Bùi Nguyên Minh, không liên quan gì đến Thanh Linh.
Sau một hồi tự mình xem xét kỹ lưỡng, bà ta gọi điện hỏi ý kiến vài người được gọi là chuyên gia, sau đó vui mừng cầm tập tài liệu bỏ vào túi.
Chỉ với số tiền này thôi, bà ta có thể yên tâm mà tiêu xài, thoải mái mà hưởng thụ và sống một cuộc sống xa hoa.
Cuối cùng, việc trả Bùi Nguyên Minh phải trả số tiền đã nợ như thế nào thì cũng không liên quan gì đến bà ta.
Tiếp theo, chỉ cần đợi đến khi Trịnh Tuyết Dương hiệu được âm mưu này, bà ta mới có thể chiếm được khối tài sản của Bùi Nguyên Minh.
“Anh xem mẹ làm như vậy chằng có tí hợp lý gì cả.” Trịnh Tuyết Dương ở bên ngay cạnh, thậm chí cô không nhìn số tiền đó mà chỉ nhìn Bùi Nguyên Minh nói.
Trước đó cô đã đồng ý với Thanh Linh, bây giờ cô cảm thấy có chút hối hận, bởi vì có lẽ cô đã nợ Bùi Nguyên Minh rất nhiều.
Hơn nữa, cô nghĩ rằng mình không nên nghi ngờ Bùi Nguyên Minh, dù sao anh cũng đã làm việc trong nhà họ Trịnh nhiều năm như vậy, mà không một chút phàn nàn về những khó khăn mà anh đã trải qua. Chẳng lẽ, anh ấy đi gặp Trình Tiên vì thật sự có việc khác phải làm?
Nghe được lời của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Em hỏi như vậy anh cảm thấy rất vui, có nghĩa là em vẫn quan tâm đến anh.”
“Đừng có cười như thế, em sẽ không tha lỗi cho anh đâu, không cho anh trở về phòng trước khi anh phải giải thích rõ ràng cho em” Trịnh Tuyết Dương lạnh giọng nói.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lập tức biến sắc, một khi anh có thể giải thích rõ ràng chuyện này, anh thực sự không biết được mình gặp phải sóng gió như thế nào.
Lúc này, Thanh Linh đã cất hết tiền vào két sắt, trông bà ta như một kẻ đầy tham tiền.
“Bùi Nguyên Minh, đừng tưởng bở rằng cậu sẽ được tha thứ chỉ vì cậu đã được vay chút tiền còn con này! Tôi nói cho cậu biết, làm sao chúng tôi có thể tha thứ cho cậu được! Tốt nhất cậu nên có chuẩn bị đi, chờ tôi nói với bố của cậu rồi thì cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc và cút ra đường là vừa!”
Thanh Linh hoàn toàn quên mất rằng ai đã cho bà ta mượn tiền, lúc này bà ta ngẩng cao đầu nói. Bùi Nguyên Minh không nói lời nào, anh đã đoán được loại cảnh tượng
này từ lâu, nếu không nhờ sự giúp đỡ của Thanh Linh thì ba năm qua anh đã bị bỏ rơi rồi, anh vẫn cần phải đợi
đến bây giờ.
“Mẹ, mẹ đừng trách con không nhắc mẹ, thật ra thì mười bảy tỷ không nhiều đâu… Con biết mẹ rất thích chiếc túi đắt đỏ của Hermès, nhưng túi xách được bán theo cách thức sản phẩm trọn gói. Cho nên nếu như mẹ muốn mua chiếc túi xách đó, không tiêu xài lên đến hàng tỷ thì chắc chắn sẽ không mua được…”
Bùi Nguyên Minh ân cần nhắc nhở rằng thực chất anh đã biết rõ về Thanh Linh trong ba năm qua. Người phụ nữ này thường đọc tạp chí thời trang mỗi ngày, anh không bao giờ quên biểu cảm của bà ta khi nhìn những chiếc túi của Hermès đó.
Thật đáng tiếc, với sự giàu có của gia đình họ Trịnh, họ không có cách nào để bà ta có thể mua những chiếc túi Hermès theo ý muốn.
“Sản phẩm trọn gói? Cái gì là sản phẩm trọn gói?” Thanh Linh sững sờ khi nghe Bùi Nguyên Minh nói. “Một cái túi hơn ba trăm triệu mà cần phải mua trọn gói lên đến cả tỷ? Ý của cậu là sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Đây là lần đầu tiên mẹ mua Hermes phải không? Cái gọi là sản phẩm trọn gói chính là muốn đẩy mạnh tiêu thụ. Nói cách khác, mẹ muốn mua một chiếc túi hơn ba trăm triệu, mà chiếc túi đó lại rất chạy hàng, như vậy thì mẹ phải mua cùng lúc nhiều thứ khác thì chiếc túi xách, đó mới bán cho mẹ. Còn về khoản chi phí để mua thì theo con được biết, tốn một tỷ để mua sản phẩm trọn gói cũng được xem như ít rồi.”
Thanh Linh sững sờ: “Tại sao lại như vậy được chứ? Đây không phải là ăn cướp sao?”
“Ăn cướp thì làm sao nhanh bằng chứ? Đây là chính sách bán hàng của người ta, nếu như mẹ không thích mua thì cũng có nhiều người mua, hơn nữa giá cả của sản phẩm trọn gói mỗi năm đều tăng lên. Chờ đến năm sau, mười bảy tỷ cũng chưa mua được một cái túi xách nữa đấy.”
Thanh Linh sững sờ, lúc trước bà ta không dám bước vào cửa cửa hàng Hermès nhưng bà ta cứ nghĩ rằng rằng những chiếc túi đó chỉ có thể mua với giá niêm yết, không nghĩ tới lại có nhiều cách để mua như vậy.
“Hermes, là một trong những thương hiệu cao cấp nhất trong số các mặt hàng xa xỉ, nó từng được sản xuất riêng cho hoàng gia của Pháp, những người không có địa vị quý tộc thậm chí còn không tiền để mua nó. Theo con thì trọn gói một sản phẩm là một tỷ cũng không hề đắt.”
Bùi Nguyên Minh hùng hồn nói: “Hơn nữa, con nghe nói loại túi này cần phải bảo dưỡng, một năm tốn rất nhiều tiền… Mẹ, nghĩ mười bảy tỷ của mẹ dùng chẳng được bao lâu đâu…”
“Nó cần được bảo dưỡng… tốn bao nhiêu tiền một năm?” Thanh Linh hơi kinh hãi hỏi.
“Không nhiều lắm, hẳn là hơn ba trăm triệu …” Bùi Nguyên Minh cười nói:
“Đương nhiên, nếu mẹ không mua Hermes bản giới hạn thì mười bảy tỷ vẫn có thể mua thêm một căn nhà bình thường mà…”
Gương mặt Thanh Linh tối sầm lại.
Tối hôm qua bà ta đã khoe khoang với bạn bè rằng bà ta đã mua một vài chiếc túi Hermes cổ điển, bây giờ lại bảo rằng bà ta sẽ không mua nữa?
Mấy đứa bạn thân của bà ta đang tính rủ nhau đi xem nhà rồi, bà ta biết làm sao đây?