Chàng Rể Quyền Thế

Chương 295


trước sau

Trong nhà họ Trịnh, Thanh Linh đang ngồi trong phòng của Trịnh Tuyết Dương nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay bằng vẻ vui mừng khấp khởi. Tấm thẻ này là do Bùi Nguyên Minh vừa mới đưa cho bà ta, anh đã dặn dò bộ phận tài chính của công ty rằng hàng tháng phải chuyển mấy trăm triệu vào tấm thẻ đó.

Thanh Linh vừa vuốt nhẹ tấm thẻ ngân hàng, vừa khuyên nhủ: “Tuyết

Dương, chắc hôm nay con cũng hiểu ý của ông nội rồi đúng không? Tạm thời

ông nội sẽ không đồng ý để hai đứa ly hôn đâu, nhưng ông cũng sẽ không để

cho Bùi Nguyên Minh tiếp tục như vậy.”

“Nếu đã là người đàn ông của con thì con phải coi trọng. Mà mẹ thấy gần đây cậu ta có cái gì đó không đúng lắm, có phải dạo này cậu ta moi được không ít tiền từ công ty của bạn cậu ta hay không vậy? Nếu đúng là vậy thì con phải nghĩ cách lấy hết tiền của cậu ta đi. Nhớ kỹ lời mẹ nói, đàn ông có tiền toàn là một lũ xấu xa thôi.”

Trịnh Tuyết Dương cau mày lại rồi nói: “Mẹ, con tự biết giải quyết chuyện của con cho ổn thỏa mà.”

“Ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi vì con đâu để ý gì đâu. Dù bây giờ con đã là giám đốc tài chính của công ty nhà họ Trịnh kiêm giám đốc dự án của trung tâm thương mại rồi nhưng vấn đề đặt ra là bên trên con còn có một phó tổng giám đốc và một tổng giám đốc nữa cơ. Nếu con không nghe lời thì ông cụ còn nhiều biện pháp tước bỏ quyền hành của con lắm đấy. Con không nên vì một kẻ vô dụng mà trì hoãn tương lai của mình.”

“Một người đàn ông như cậu ta thì phải bị châm biếm, mỉa mai, phải khiến cho cậu ta không còn một xu dính túi. Con nghĩ lại mà xem, trước đây cậu ta chỉ biết đánh rửa bồn cầu, bưng nước rửa chân, có bao giờ lắm chuyện như vậy đâu?”

Thanh Linh nói xong thì khuôn mặt bà ta tràn ngập vẻ cảm thán, lúc đó Bùi Nguyên Minh ngoan ngoãn nghe lời họ như thế nào hả? Khi ấy anh chăm chỉ làm việc mà không nói một lời phàn nàn, thậm chí địa vị của anh còn không bằng một con chó.

Thế nhưng kể từ lúc anh đi làm, kiếm được một tí tiền là bắt đầu thay đổi, điều đó khiến Thanh Linh cảm thấy không quen.

Mặc dù bà ta vẫn luôn chê bai cậu con rể này chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng đến khi anh có năng lực một chút thì bà ta lại cảm thấy không chịu được, loại suy nghĩ này mâu thuẫn vô cùng.

“Vậy ý của mẹ là chuyện trước đây cứ tính toán như vậy ạ?” Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày.

“Không phải cứ tính như vậy đâu con, mà là bắt buộc phải tính như vậy. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải moi hết tiền của cậu ta, một xu cũng không để lại khiến cậu ta trở thành kẻ trắng tay. Chỉ có như vậy thì sau này, nếu chúng ta muốn đuổi cậu ta đi thì mới càng dễ dàng.” Thanh Linh cười rồi mở miệng nói: “Nhớ kỹ lời mẹ nói, sau khi moi được tiền của cậu ta thì mẹ sẽ bảo quản số tiền đó giúp con, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trở nên âm trầm, cô không ngờ sau khi đi gặp ông cụ Trịnh, Thanh Linh không những không đồng ý cho họ ly hôn mà còn bảo cô phải đi moi sạch tiền của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng theo cô thấy thì Bùi Nguyên Minh làm gì có tiền chứ? Cứ coi như anh có tiền đi chăng nữa thì tiền của anh cũng không liên quan đến cô, sao cô có thể làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy được.

“Mẹ, da mặt của con cũng không dày như vậy đâu ạ.” Trịnh Tuyết Dương cắn răng nói.

“Chuyện này liên quan đến vấn
đề thể diện và? Hơn nữa, con bảo cậu ta nộp tiền vào kho bạc nhà nước thì có gì vô lý đâu? Đây là chuyện hiển nhiên, hai năm rõ mười đó con ơi. Cái tên vô dụng đó ở nhà chúng ta ăn uống ngủ nghỉ suốt ba năm, bây giờ mới có một chút năng lực mà đã muốn giơ tay lên lật trời rồi à? Hay là mẹ bảo cậu ta biến thành hình tròn thì cậu ta sẽ là hình tròn, bảo cậu ta là hình dẹp thì cậu ta sẽ là hình dẹp à?” Trên mặt Thanh Linh ngập tràn vẻ khinh thường, vốn dĩ Bùi Nguyên Minh chẳng có vị trí gì trong lòng bà ta cả.

“Thôi được rồi, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Cùng lắm thì con nói với cậu ta là con đồng ý cho cậu ta ngủ trong phòng, nhưng trải đệm ra nằm dưới đất thôi nhé, đến lúc đó không phải cậu ta sẽ ngoan ngoãn moi tien ra cho con à?” Thanh Linh nghĩ ra một cách.

Trịnh Tuyết Dương không còn lời nào để nói, cô không ngờ Thanh Linh lại có thể nảy ra chủ đích như vậy. Trước kia người không cho phép Bùi Nguyên Minh ngủ trong phòng là bà ta, bây giờ bà ta cũng chính là người cho phép anh vào trong phòng ngủ.

“Mẹ, con muốn suy nghĩ thêm chút nữa.” Trịnh Tuyết Dương hiểu Thanh Linh rõ nhất nên bây giờ cô chỉ có thể thở dài một hơi rồi nói.

Thanh Linh nhìn chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng mới mua trên cổ tay mình thì cười tủm tỉm rồi nói: “Mẹ đã hẹn mấy người cô của con đi dạo phố nên giờ mẹ đi trước đây, nói chung phụ nữ chỉ hạnh phúc khi dựa vào chính mình thôi, đừng để đàn ông nắm được quyền chủ động, con hiểu chưa?” . ngôn tình ngược

Nói xong bà ta cười tủm tỉm rồi đi ra khỏi phòng, chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng mới mua này cũng đủ để bà ta đem đi khoe khoảng tận mấy ngày. Vài ngày nữa lại đi mua thêm một cái túi Hermes, đến lúc đó không phải mấy bà bạn của bà ta sẽ ghen tỵ chết đi được hay sao?

Sau khi Thanh Linh rời đi, Trịnh Tuyết Dương chỉ biết thở dài một hơi, cô nằm trên giường nhưng hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào.

Thực ra đây là cơ hội cuối cùng để cô và Bùi Nguyên Minh quay lại với nhau. Nhưng đến tận bây giờ mà Bùi Nguyên Minh vẫn chưa giải thích rõ ràng mọi chuyện, thế nên cô không thể cứ tha lỗi cho Bùi Nguyên Minh như vậy được.

Tại sao không nói rõ ràng cho cô biết? Cho dù có chuyện khó nói thì hai người cũng đã là vợ chồng rồi, anh nói cho cô biết những chuyện đó thì sao chứ? Chẳng nhẽ cô còn có thể làm hại anh được à?

“Chẳng nhẽ anh đã thật sự làm điều gì có lỗi với em rồi, thế nên anh mới khó mở lời như vậy…”

Trịnh Tuyết Dương lẩm bẩm một mình, trong lòng cô là muôn vàn những cảm xúc rối ren. Cô cảm thấy dường như Bùi Nguyên Minh giấu mình quá nhiều chuyện, cộng thêm một loạt chuyện trước đó nên ở trong mắt cô, Bùi Nguyên Minh không chỉ đơn giản là một người đến ở rể nữa mà đã trở thành một người vừa thần bí lại vừa phức tạp.

Trong khi lòng Trịnh Tuyết Dương đang cảm thấy rối ren thì Bùi Nguyên Minh lại đang ngồi trong thư phòng khẽ nhíu mày.

Chuyện xảy ra ở nhà họ Trịnh cũng chẳng có gì cả, anh cũng không để ý lắm. Nhưng vừa nãy Hạ Vân gọi cho anh một cuộc điện thoại, cô ấy nói rằng hình như có người của nhà họ Bùi đang trên đường tới Hải Dương.

Theo thỏa thuận giữa anh và Bùi Nguyên Giáp thì công ty đầu tư Bùi Thị đã đứng tên anh, thế mà bây giờ người nhà họ Bùi còn cử người đến đây là có ý gì?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện