Chương 2969
“Rắc..”
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Bùi Cửu Thiên đá tung cánh cửa tầng hầm ngầm, anh ta vừa định bước vào, nhưng đúng lúc này, một mùi thuốc súng thoang thoảng xộc vào mũi.
“Khốn kiếp!”
Mặt Bùi Cửu Thiên trở nên tái nhợt, giờ phút này anh ta cũng không có thời gian cảnh báo những người bên ngoài, thực lực Chiến Thần anh ta mới đạt tới đã phát huy tối đa vào lúc này, Bùi Cửu Thiên gần như nhanh như chớp đâm vỡ cửa sổ kính phía trên, sau đó nhảy ra bên ngoài biệt thự.
“Am…”
Gần như cùng lúc đó, cả tầng hầm ngầm vang lên tiếng nổ vang dội, căn biệt thự to lớn giờ đây đã biến thành đống đổ nát. “Ầm ầm ầm.”
Những tiếng nổ cực lớn nối tiếp nhau với tốc độ cực nhanh, lúc này không biết bao nhiêu thuốc nổ đã bị chôn giấu không ngừng nổ tung.
Sức nổ mạnh mẽ chấn động lòng người! Cảnh tượng này làm đất rừng núi chuyển, trời long đất lở.
Mấy tên thân tín Bùi Cửu Thiên dẫn theo đều bị chẩn ngã lăn ra đất, cả đám đều lành ít dữ nhiều.
Cả tòa nhà biến thành một đống đổ nát, nếu Bùi Cửu Thiên không trốn nhanh thì lúc này anh ta chết chắc rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, anh ta cũng không thể né tránh được tất cả các mảnh vỡ, đá vụn bay tứ tung xung quanh, hơn nữa anh ta còn đang bị thương, tốc độ hiện giờ chỉ bằng một nửa thời kỳ đỉnh cao.
Cứ tiếp tục thế này, Chiến Thần thế hệ mới đã dính bụi đầy mặt, trên người có hơn chục vết thương có thể thấy rõ ràng.
Thậm chí toàn thân anh ta cũng đang đau đớn, đau tới mức khiến khóe mắt anh ta run rẩy.
Nhưng so với sự đau đớn trên cơ thể, Bùi Cửu Thiên càng tức giận vì mình bị gài bẫy hơn.
Vừa nãy chỉ cần anh ta chậm một giây thì giờ anh ta đã chết rồi! Nếu thế thì sự nghiệp bá chủ vương triều sẽ tan thành mây khói theo ý nghĩa đen rồi!
“Thiếu chủ Bùi!”.
Mười người áo đen lực lưỡng ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này đều thét gào xông tới. Khi nhìn thấy căn biệt thự bị sụp đổ, tất cả họ đều lạnh cả người, tưởng rằng Bùi Cửu Thiên đã chết trong đó rồi.
Mười người vừa bởi đá vụn ra, vừa gọi điện thoại cho Bùi Lệ
Giờ đây sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nếu không họ sẽ phải cùng nhau chờ chết.
Thiếu chủ Bùi vẫn chưa chết!”
Một người bỗng nhìn thấy có người đang giãy giụa đứng dậy từ trong đống tro bụi, anh ta lao tới, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Những người khác cũng nhanh chóng chạy qua, nhìn thấy Bùi Cửu Thiên thực sự còn sống thì ai cũng kích động.
“Cậu Bùi, cậu không sao chứ?”
Những người này ai cũng còn sợ hãi trong lòng, có người cảnh giác nhìn xung quanh vì sợ vẫn có rủi ro khác. “Thiếu chủ Bùi, có cần gọi xe cấp cứu không ạ?”
“Cứu cái rắm!”
Bùi Cửu Thiên tát người này một bạt tai.
“Tôi vẫn chưa chết đâu đấy! Gọi xe cấp cứu làm cái quái gì?”
“Gọi điện cho ba, chú ba với cô út của tôi đi!”
“Những người còn lại gọi cho Bùi Nhật Nam, cứ nói tôi bị tập kích!”
“Nói cho họ biết người muốn giết chết tôi là Tứ công chúa!”
“Lần này không chết không dừng, khốn kiếp!” Bùi Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi, lúc này còn sống sót khiến anh ta đã hiểu ra.
Cứu người, hợp tác gì đó, tất cả đều là mưu kế của Tứ công chúa.
Người phụ nữ nham hiểm độc ác này thật sự muốn giết chết anh ta, sau đó tới chỗ của Bùi Nguyên Minh để đổi lấy người đàn ông của mình.
Vì lẽ đó, dù Bùi Cửu Thiên biết hành vi của mình có hơi bốc đồng, nhưng anh ta vẫn vô cùng phẫn nộ, trước hết cứ giết Tứ công chúa rồi nói sau.
Nếu không thì có một người nhìn chằm chằm anh ta kiểu đó, anh ta sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
“Bùi Nguyên Minh, Bùi Diễm Lan, hai con chó chúng mày!”
“Khốn kiếp!”
Bùi Cửu Thiên tức giận chửi rủa được một lúc thì chợt hoảng sợ, anh ta nhận ra nguy hiểm gì đó, theo phản xạ có điều kiện bổ nhào về phía trước.