Chương 3005
Bùi Nguyên Minh nhún vai, nói: “Một ly này đáng giá vài triệu đấy, đổ đi uổng lắm phải không?”
“Đây là chuyện về rượu hả?” Bùi Cửu Phong suýt chút nữa thì nôn ra máu. “Tôi vừa nhận được thông tin rồi!”
“Tối hôm qua cụ bà vừa ra lệnh tuyệt đối, bảo cậu trong vòng hai mươi bốn giờ phải rời khỏi nơi này, từ nay về sau tuyệt đối không được quay lại đây nữa!”
“Bây giờ số thời gian còn lại mà cụ bà đặt ra hình như còn khoảng mười hai giờ đồng hồ đấy!”
“Nếu cậu không chịu rời đi.”
Nói tới đây, biểu cảm khuôn mặt của Bùi Cửu Phong khó coi cực kì.
Ngược lại Bùi Nguyên Minh lại cực kì phấn khích nói: “Nếu tôi không chịu rời đi thì sẽ nhận hậu quả gì thế?”
“Thiên Kiệt!”
“Nếu anh không chịu rời đi, thì cao thủ số một của cụ bà, nghe nói thực lực thậm chí còn vượt qua cả môn chủ nữa ấy, sẽ tận tay tiễn anh lên đường đó!”.
“Nói đơn giản là nếu anh không tự đi, thì người khác tiễn anh đi”.
“Chỉ có điều tiến thằng anh xuống suối vàng thôi”
“Thiên Kiệt?”Bùi Nguyên Minh cười, vỗ vỗ bả vai Bùi Cửu Phong.
“Giúp tôi truyền một tin này ra ngoài”
“Nếu cái tên Thiên Kiệt này muốn tiễn tội lên đường, thể thì nhanh chân nhanh tay lên một chút.”
“Tối nay tôi còn có việc, không rảnh để ý đến anh ta”
Năm phút sau, chạy trên con xe Toyota Century, sắc mặt của Bùi Cửu Thiên trở lại bình thường.
Ngược lại Hứa Tuyết Kỳ ngồi đối diện anh ta cứ ngập ngừng, một lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Thiếu chủ Bùi, nếu không thì tối qua anh ta sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi tới nơi này mà tranh công lớn vậy đâu.”
“Anh phải cẩn thận với anh ta chút.”
“Bởi vì bây giờ ngoài mặt chúng ta vẫn phải đối phó với một Bùi Diễm Lan, nói không chừng sau này Bùi Cửu Phong lại đầm cho chúng ta một nhát dao nữa ấy”.
“Thêm nữa, hôm nay anh ta chứng kiến anh và Bùi Nguyên Minh đấu đá lẫn nhau, khỏi phải nói cũng biết trong lòng anh ta mừng thầm biết bao”
Bùi Cửu Thiên cười, thờ ơ nói: “Bùi Cửu Phong?”
“Đúng là thằng oắt ấy
“Tôi nhìn một cái là biết ngay”.
“Chỉ có điều hành động lần này của Bùi Cửu Phong thực sự không có lợi gì cho chúng ta.”
“Thông tin tôi thu được là nghi phạm mười năm trước ra tay với chú tư đã bị Bùi Cửu Phong đưa về rồi”
“Điều này thực sự đã nói rõ thái độ của chi ba “Đó chính là bọn họ không liên quan gì tới chuyện của mười năm trước cả!”
“Dưới tình hình hiện tại, chi ba xem như đứng chung chiến tuyến với chú tư rồi”
“Mà nếu như tên nghi phạm kia bị thẩm vấn rồi khai ra điều gì đó, vậy thì sau này, Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas chắc chắn sẽ rắc rối rồi đây!”.
Hứa Tuyết Kỳ hơi cau mày nói: “Vậy thiếu chủ Bùi, chuyện của mười năm trước có liên quan gì tới anh.”
Nói đến đây, giọng nói của Hứa Tuyết Kỳ dần dần dừng lại.
Bởi vì trong ánh mắt của Bùi Cửu Thiên tràn đầy sự lạnh lùng và thờ ơ, khiến cô ta hiểu rõ vấn đề này không thể tiếp tục nói ra nữa.
Ở bên cạnh, Quách Tuấn Anh âm thầm hít sâu một hơi, nói: “Thiếu chủ, vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây ạ?”
Bùi Cửu Thiên từ từ híp mắt lại: “Đảm bảo hai chuyện” “Thứ nhất, tên khốn Bùi Nguyễn Minh kia một là biển, hai là chết, không được phép để cậu ta có con đường thứ ba” “Thứ hai, nghĩ cách khiến tên nghi phạm kia rơi vào tay của chúng ta, chúng ta phải là người đầu tiên có được lời khai” “Nếu được như vậy, chúng ta sẽ có được gợi ý tốt nhất cho lần lựa chọn cuối cùng.”
Nói xong những lời này, Bùi Cửu Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nghiêm lại nói: “Giông tố sắp tới rồi.”