Chương 3018
Trong khi Bùi Văn Cẩn và Đường Nhã Lan ngắm được cậu con rể này thì Bùi Nguyên Minh lại vội vàng bỏ chạy. Nhưng hòa thượng chạy được miếu không chạy được.
Bởi vì suy nghĩ cho sự an toàn của Bùi Nguyên Minh nên mấy ngày hôm nay anh đều ở trong biệt thự hoa viên. Buổi sáng ngày hôm sau, sau trận mưa xuân đêm qua, không khí bên trong biệt thự hoa viên vô cùng trong lành.
Bùi Nguyên Minh dậy sớm đi bộ, anh lại bắt gặp Bùi Diễm Lan đang chuẩn bị luyện tập buổi sáng nên tiện thể ngồi xuống chiếc xe điện bốn bánh của cô ta nhìn sân golf tư nhân cách biệt thự hoa viên không xa.
Hôm nay, Bùi Diễm Lan mặc chiếc áo ngắn và váy ngắn chuyên dùng lúc chơi golf, đi tất dài đến đầu gối, đeo kính râm gọng lớn, trông cô ta rất xinh đẹp và sang trọng.
Lúc Bùi Diễm Lan dẫn Bùi Nguyên Minh tới sân golf, anh lập tức cảm giác được sự phấn chấn, sự tươi mới của tuổi trẻ ùa đến bên mình.
Bùi Nguyên Minh cũng tiện tay cầm lấy cây gậy đánh golf rồi cười nhẹ: “Diễm Lan, bây giờ tôi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió mà cô còn dẫn tôi đi chơi golf, cô không sợ bị tôi làm liên lụy sao?”.
Vốn dĩ nếu làm theo mệnh lệnh của bà cụ Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas thì mười giờ tối qua, Bùi Nguyên Minh đã phải rời khỏi Cảng Thành và Las Vegas.
Nhưng Bùi Nguyên Minh coi như không nghe thấy mệnh lệnh này, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.
Hiện giờ đã hơn mười tiếng kể từ thời hạn anh phải rời khỏi đây.
Cả Cảng Thành vẫn rất yên ắng, trong bóng tối không biết có bao nhiêu người đang chờ xem kịch hay.
Vậy nên Bùi Nguyên Minh mới hỏi như vậy. “Mỗi khi gặp chuyện lớn đều phải tính lại”
Khuôn mặt Bùi Diễm Lan không có nhiều thay đổi lắm, nét mặt cô ta bình tĩnh. Cô ta lên tiếng.
“Câu nói này là gia huấn của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas nhưng không nhiều người làm được chuyện này. Ngược lại anh làm được rất tốt đấy”
“Anh là người của ba tôi, ông ấy không lo lắng cho anh chút nào, anh cũng không lo lắng cho bản thân mình thì tại sao tôi phải lo lắng cho anh?”.
“Tôi lại còn thấy, nếu trời có sụp xuống thì vẫn có người đỡ”
“Tôi nói vậy không sai chứ?”
“Đương nhiên, tôi dẫn anh ra
“Cho dù Thiên Kiệt tự mình ra tay, đuổi anh ra khỏi của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas” “Nhưng đến khi nhìn thấy cảnh tượng này, nói không chừng ông ta cũng sẽ chần chừ”.
“Khi hai cao thủ đối đầu với nhau, nhiều khi chỉ cần chần chừ một lát là đã thua một nửa rồi.”
Bùi Diễm Lan nói chuyện rất thản nhiên, trong lúc nói, cô ta vẫn nhẹ vung chiếc gậy đánh golf.
Một giây sau, quả bóng bay “vút” đi một tiếng rồi rơi xuống một cái lỗ cách đó không xa. Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi rồi thản nhiên nói: “Em gái, để tôi dạy cô một bài học.” “Đối với những cao thủ thực sự, cô vòng vèo lằng nhằng như vậy không có tác dụng gì đâu.”
“Ví dụ như, không biết cô có phát hiện ra tất cả những người bảo vệ cho cô đều đã ngất đi đúng vào lúc cô đánh bóng không?”
“Bao gồm cả những người bảo vệ tư nhân mà Bùi môn chủ đã sắp xếp cho cô?”
Khuôn mặt Bùi Diễm Lan biến sắc, sắc mặt hiện lên vẻ không thể tin được. Ngay lập tức cô ta lần tìm bộ đàm, nhưng thử mấy lần vẫn đều không có tín hiệu.
Bùi Diễm Lan lại vội vàng lấy điện thoại ra, lần này tín hiệu trên màn hình hoàn toàn bằng không.
“Người của cụ bà ra tay rồi?” Bùi Diễm Lan không thể ngờ được, người của cụ bà lại đến đúng lúc và sớm như vậy.
“Không chỉ ra tay rồi mà còn từ trước đó rất lâu rồi.” Bùi Nguyên Minh vỗ vai Bùi Diễm Lan.
“Từ tối hôm qua, khi tôi không rời đi như đúng hẹn, bọn họ đã tới rồi.” “Chỉ có điều hiện giờ bọn họ mới tìm được cơ hội để ra tay với tôi”
Vừa nói xong, Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn bụi cây cách đó không xa rồi bình thản nói: “Cút ra đây đi”