Chương 3030
Thiên Kiệt nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cuối cùng máu dồn về tim, lại phun ra một ngụm máu.
“Phụt!”
Nhìn thấy Thiên Kiệt phun máu, cả hiện trường yên tĩnh như chết.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả thở cũng không dám.
Ngoài Bùi Nguyên Minh, cho dù là Bùi Diễm Lan hay đám người tổng quản Bùi hoặc là những quản sự áo xanh khác, lúc nhìn thấy cảnh này đều như bị sét đánh, vô cùng chấn động.
Quản sự mặt trắng áo xanh bị đánh gãy răng lúc nãy, dùng sức xoa xoa đôi mắt của mình, cảm thấy là bản thân hoa mắt nhìn lầm cái gì rồi!
Thiên Kiệt là ai?
Là cao thủ số một của Bùi Môn ở Cảng Thành!
Nghe nói lúc trẻ đã vác theo một cây đao, đánh đến tung hoành ở Lam Quế Phường.
Suốt từ đó đến nay, đều không hề bị đánh bại, ngược lại còn chém bay mấy trăm người.
Nhưng mà bây giờ người giết người khắp nơi đó, mới nãy còn đang chiếm thượng phong, sao Bùi Nguyên Minh vừa nghiêm túc lên đã bị một kích đánh bay rồi?
Cảnh tượng này đau chỉ khó tin, mà còn là vô cùng đáng sợ biết không hả?
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
“Nhân vật lớn như đại nhân Thiên Kiệt, sao có thể bị một thẳng nhóc như Bùi Nguyên Minh một kích đánh bay được chứ?”
“Vừa rồi có phải xảy ra biến cố gì hay không?”
“Có phải là do người khác ra tay hay không?”
Tổng quản Bùi phản ứng lại đây mới thì thào mở miệng, ông ta có thể thừa nhận bản thân bị một kích đánh bay, nhưng lại không thể thừa nhận người như Thiên Kiệt cũng có thể bị một kích đánh bay được.
Mà một dám quản sự áo xanh khác đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn bộ sự hưng phấn vừa rồi đều biến thành chua sót.
Bọn họ cảm thấy mặt mình vô cùng nóng rát, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Ông không được rồi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn Thiên Kiệt, cười nhẹ nhàng: “Tôi nói sẽ giải quyết ông trong vòng một phút đồng hồ, nhiều hơn một giây cũng không được”
“Nhưng mà, ông thân là người Đảo Quốc, lại ẩn nấp trong Bùi Môn ở
“Ông có thể nói cho tôi biết, ông chuẩn bị nhiều năm như vậy là muốn làm gì không?”
“Ông không chịu được một kích như vậy nhưng đừng nói cho tôi biết, ông muốn ẩn nấp đến lúc quan trọng, sau đó giết chết hết Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas đấy nhé?”
“Theo tôi thấy thì ông còn chưa có tư cách này đâu!”
Đối mặt với sự châm chọc của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Thiên Kiệt lại đổi, một lát sau ông ta mới âm nhẹ một tiếng: “Vì cái gì?”
“Vi ông rõ ràng không phải là đối thủ của tôi”
“Vi ông rõ ràng là không chịu được một kích”
“Nhưng mà tại sao cậu lại đột nhiên mạnh hơn tôi nhiều như vậy?”
“Một kích đã đánh bay tôi?”
“Một kích đã đánh nát đao của tôi?”
“Đây chính là Thánh Đao mà Thiên Hoàng Đảo Quốc vĩ đại của chúng tôi đã ban cho tôi.”
“Sao có thể như vậy được chứ?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên lên tiếng: “Sao lại không có khả năng, Đảo Quốc các người tự cho là đúng, cảm thấy có thực lực của chiến thần đã đủ tung hoành thiên hại”
“Bất chấp tất cả tạo ra mười chiến thần, đã dám tự xưng là mười đại Kiếm Thánh của Đảo Quốc”
“Với chút lòng dạ đó của các người, chiến thần của các người có thể lợi hại được đến đau?”
“Tuy rằng tôi không biết được thân phận thật sự của ông nhưng vẫn có thể đoán ra được một chút.”
“Ông chắc là thây của Tenkade Shiro, Tông chủ đời trước của Kashima Shinto Ryu phải không?”
“Cho nên lúc này, sở dĩ ông không đuổi tôi đi mà kéo dài đến bây giờ.”
“Chính là vì muốn tìm lấy cớ, dùng lí do thích hợp để giết chết tôi “Giúp học trò tốt của ông báo thù một mũi tên kia, tôi nói không sai đi?”