Chương 3106
Tốc độ của Bùi Nguyên Minh quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua sức tưởng tượng của những người có mặt.
Trong mắt mọi người, lúc này một đạo của Bùi Cửu Thiên trở nên vô cùng chậm chạp, mà một trưởng của Bùi Nguyên Minh lại cực nhanh.
Bùi Lệ Thu, người vốn chắc chắn rằng Bùi Cửu Thiên sẽ thắng, lúc này vô cùng kinh hoàng, trong vô thức muốn hét lên cái gì đó.
Bùi Văn Sơn, đại cao thủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, nghĩ đến một loại khả năng.
Vẻ mặt của đám người Đảo Quốc đông cứng lại, như thể muốn phát ra tiếng nhưng đã quá muộn.
“Chát”
Một âm thanh giòn giã vang lên, một cái tát của Bùi Nguyên Minh rơi vào trên mặt của Bùi Cửu Thiên.
Bùi Cửu Thiên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, tâm thần run lên, còn chưa kịp né tránh, cơ thể anh ta đã bay ra ngoài.
“Ầm” một tiếng cực lớn, Bùi Cửu Thiên ban nãy còn kiêu ngạo lú này đã ngã xuống đất, vô cùng thảm hại một lúc lâu cũng không đứng dậy được.
Bùi Nguyên Minh khoanh hai tay nhìn về phía trước với vẻ mặt thản nhiên.
Một cái tát?
Một cái tát của Bùi Nguyên Minh vậy mà lại đánh gục được Chiến Thần Đan, còn Bùi Cửu Thiên, người bạo phát ra sức mạnh của Chiến Thần cũng bị đánh bay?
Lúc này, có vô số người kinh ngạc đến há hốc mồm, vẻ mặt ngày ra.
Còn có không ít nữ khách vô thức tự tát mình mấy cái để chắc chắn rằng đây là sự thật.
Mọi thứ trước mắt đều là thật.
“Khụ
Một lúc lâu sau, Bùi Cửu Thiên cuối cùng cũng bưng mặt đứng dậy.
Anh ta cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh ở phía sau không xa.
Hai mắt anh ta bàng hoàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh khó khăn nói: “Không thể nào, chuyện này là không thể “
“Tôi là một Chiến Thần!”
“Tôi còn đã nuốt Chiến Thần Đan! Thực lực của tôi trong chốc lát tăng vọt hơn ba phần!”
“Làm sao anh có thể dễ dàng đánh bay tôi?”
“Tôi không tin!”
“Tôi không phục!”
“Tối nay tôi muốn cho anh xem, Nghênh Phong Nhất
Đạo Trảm mà tôi học được từ Đảo Quốc!” Lời vừa dứt, hai tay Bùi Cửu Thiên cầm đạo lên tiến lên phía trước.
“Chất”
Bùi Cửu Thiên cười lạnh một tiếng, bước chân vừa chuyển, liền xuất hiện ở trước mặt Bùi Cửu Thiên, giơ tay tát ra một cái nữa.
“Nghênh Phong Nhất
Bùi Cửu Thiên dốc toàn lực, sức mạnh của Chiến Thần bộc phát trong nháy mắt, không giữ lại chút nào!
Loại sức mạnh này trên thế giới gần như không ai có thể ngăn cản!
Nhưng trong giây tiếp theo!
Khuôn mặt của Bùi Cửu Thiên lại đau đớn, đôi mắt của anh ta mờ đi…
Anh ta một lần nữa bị cái tát của Bùi Cửu Thiên đánh.
Chiến thần cái gì!
Nghênh Phong Nhất Đạo Trảm cái gì!
Trước mặt Bùi Nguyên Minh, không chịu nổi một kích.
Bùi Cửu Thiên ngồi phịch xuống đất, trường đạo Đảo Quốc quốc trong tay cũng không cầm chắc được nữa, hai bên mặt còn có dấu tay sưng đỏ.
Không đợi anh ta vùng vẫy đứng dậy lần nữa, Bùi Nguyên Minh đã bước tới, lại tát một cái nữa.
Bùi Cửu Thiên kêu thảm một tiếng rồi lại ngã xuống “Chát!”
“Chiến Thần à!”
“Nghênh Phong Nhất Đạo Trảm à!”
“Thắng làm vua, thua làm giặc!” đất. bay.
“Đến đến đến, bây giờ anh nói cho tôi biết, cái gì là vua cái gì là giặc?”
Bùi Nguyên Minh vừa bình thản nói vừa tát anh ta không thương tiếc!
Thiếu gia Bùi Cửu Thiên, người mang thiên quân vạn mã, thề sẽ nắm quyền hôm nay, lúc này bị Bùi Cửu Thiên đánh cho rên rỉ, hai má sưng lên như đầu heo.
“Chát!”
“Như anh cũng muốn thắng làm vua thua làm giặc?”
“Đường đường là người Đại Hạ, không muốn làm người lại chạy đi làm chó của Đảo Quốc!”
“Không biết yêu nước yêu nhà, chỉ biết quên tổ quên tông!”
“Không biết kính già yêu trẻ, ăn nói lung tung?”
“Lịch sử còn không nhớ, vậy mà dám xưng là người
Đại Hạ?”
“Loại người như anh, cũng muốn thượng vị ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas?”
“Đã tự nhìn lại phân lượng của mình chưa?”