Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3119


trước sau

Chương 3119

Bỏ qua những suy nghĩ lung tung của Trịnh Khánh Vân, ánh mắt lãnh đạm của Bùi Nguyễn Minh rơi vào trên người ông Tiêu, sau đó đưa tay lên làm động tác cắt cổ.

Cách đó không xa, Thang Diệp Đan đang trốn ở bên kia đường vừa nhìn thấy động tác này của Bùi Nguyên Minh, mí mắt liền nhảy lên, cảm giác như sắp xảy ra chuyện lớn.

“Lạch cạch”.

Theo sau động tác của Bùi Nguyên Minh, thì nhìn thấy Sở Tuần Hiên trực tiếp lấy ra một khẩu súng săn trong xe, sau đó anh ta cười toe toét đi đến phía trước mặt ông Tiêu, sau đó thản nhiên nhắm ngay khẩu súng săn lên đùi của ông ta.

“Pằng!” Không chút do dự, Sở Tuần Hiên trực tiếp bóp cò.

Nhưng chỉ trong phút chốc, chỉ thấy Ông Tiêu đang nắm chặt tay phải và loạng choạng lùi lại.

Những người đang vây quanh xem lúc này cũng ùa nhau tháo chạy, ai nấy cũng vô cùng hoảng sợ mình sẽ bị vạ lây.

“A..”

Tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, ngay sau đó, ở đây chỉ còn lại mỗi một mình ông Tiêu đang đứng run cầm cập.

“Các..”

“Các người…” “Các người đúng là vô pháp vô thiên!” “Trong mắt các người không còn vương pháp sao?” “Tôi là ông Tiêu, là một trong tứ đại kim cang của băng đảng đầu búa!”

Tay phải của ông Tiêu liên tục run lên, khí thế mà ông ta khó khăn lắm mới gầy dựng được bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ.

Ông ta rất muốn bỏ chạy, nhưng trong lòng nổi lên một tia sợ hãi cực lớn khiến bản thân chỉ có thể run rẩy đứng cứng đơ một chỗ.

“Cậu Minh nhà ta đã nói rồi, đánh gãy tứ chi của ông!” Sở Tuấn Hiên bước tới với vẻ mặt kiêu ngạo, đưa tay vỗ vỗ lên mặt ông Tiêu. “Ông yên tâm, cậu Minh nhà tôi đã căn dặn, tôi sẽ không giết chết ông đâu.” “Chỉ bẻ gãy tứ chi mà thôi, nhanh lắm, tôi có kinh nghiệm rồi.”

Ông Tiêu rùng mình một cái, nghiêm nghị nói: “Tao là Tiêu gia của băng đảng đầu búa, mày dám động vào tạo, tạo sẽ giết mày..”

Vừa nói, ông Tiêu vô thức muốn dùng tay trái để kéo cái cán rìu ngắn ở thắt lưng ra.

Nhưng ông ta chưa kịp hành động

thì đã nghe thấy một tiếng “Pằng”, chân trái ông ta đau điếng, cả người mềm nhũn trên mặt đất.

Chỉ với một phát súng, chân trái của ông ta đã hoàn toàn bị phế, một cơn đau đớn dữ dội thấu trời, khiến ông Tiêu co quắp người lại.

Đám người của Thang Diệp Đan cũng không dám tin vào mắt mình, hét lên: “Ông Tiêu..”

Hiển nhiên, không ai ngờ được là, vậy mà lại thật sự có người dám ra tay tàn nhẫn như thế với một trong tứ đại. kim cang của băng đảng đầu búa này.

Thật sự không sợ băng đảng đầu búa sẽ trả thù sao? Lúc này, Thang Diệp Đan run rẩy mở miệng nói: “Đây là ông Tiêu, là ông Tiêu của băng đảng đầu búa!” “Các người có phải đã nhầm lẫn gì không…

“Nhầm lẫm?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười dịu dàng, “Đây là chị họ của em đúng không?

“Chị họ, chị yên tâm đi”

“Lần này tôi tới đây, chính là giải quyết ông Tiêu và băng đảng đầu búa này.” “Tôi có thông tin trong tay, cho nên sẽ không nhầm lẫn được.”

Mí mắt Thang Diệp Đan nhướng lên, tuy cô ta có hơi nghi ngờ cái cách gọi “chị họ” này của Bùi Nguyên Minh, nhưng lúc này cô ta cũng chẳng dám nói gì, chỉ đành lựa chọn im lặng.

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Tốc độ nhanh lên đi, chưa ăn cơm à?”

“Được rồi!”

Sở Tuấn Hiên cười gằn, nhanh chóng bóp cò. “Pằng Pằng”

Hai tiếng súng vang lên liên hồi, ông Tiêu hét toáng lên, lúc này mới ngất đi vì đau đớn, sau đó lại lập tức tỉnh lại.

Khi ông ta có cảm giác lại, thì tứ chi của ông ta đã bị đánh gãy hết. “A.”

Một lát sau, cái danh xưng ông Tiêu một trong tứ đại kim cang cũng không thể nhịn được mà gào lên thảm thiết, trông vô cùng đáng thương…

“Khi ra tay, không chú ý nặng nhẹ, lỡ giết chết ông ta rồi làm sao dẫn đường?” Lúc này, Tần Ý Hàm đi ra từ phía sau.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện