Chương 3285
“Tóm lại, tên Phạm Tiểu Trương này không phải là người bình thường, cậu Minh, anh nhất định phải cẩn thận”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Việc Thiên Trúc trắng trợn ngang nhiên mở sòng bạc, cơ quan hành chính Vũ Thành chẳng phải đã không đả kích sao?”
“Đánh mấy lần luôn rồi, nhưng đều bị trốn.”
Hàn Sang do dự một chút.
“Hơn nữa, mỗi lần như thế thương hội Thiên Trúc đều ra mặt giải quyết, còn chuyển qua quyền ngoại giao được miễn nữa.”
“Cho nên bên phía cơ quan hành chính Vũ Thành cũng muốn ném chuột mà sợ vỡ bình đấy”
“Hơn nữa, mấy năm nay thương hội Thiên Trúc quản lí công việc rất tốt, liên quan đến không ít người trong giới thượng lưu Vũ Thành, vì vậy bang Thiên Trúc mới có thể ngạo mạn thế đấy…”
Bùi Nguyên Minh cười khẩy nói: “Đám người của thương hội Thiên Trúc mà còn có thể khiến cơ quan hành chính muốn ném chuột mà sợ vữ bình sao?”
“Người của nhà họ Long sao?”
Hàn Sang nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói, phó chủ tịch thương hội Thiên Trúc = Phạm Mục Chương có mối quan hệ thân thiết với Long Thương Húc…
Nghe được những lời này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh hơi lóe lên, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.
Nếu đúng như vậy, thì việc Huỳnh Mã Khắc và những người khác nhắm vào Trịnh Khánh Vân và sau đó là Trịnh Tuyết Dương không phải là một cuộc mâu thuẫn đơn giản đâu.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng cái rầm trước cổng một tòa nhà kiến trúc Bắc Âu ở ngoại ô Vũ Thành.
Khi Bùi Nguyên Minh đến, vừa đúng lúc khách sạn làm ăn tốt nhất, có thể thấy mọi người qua lại ở nơi này.
Rất nhiều công tử và thiên kim tiểu thư tới đây, từng người từng người đổi thẻ đánh bạc, sau đó lại chỗ bàn đánh bạc hăng hái đánh bạc.
“Hoan nghênh quan khách!”
Lúc Bùi Nguyên Minh đang thở dài về sự ngang nhiên của bang “Thiên Trúc, một người phụ nữ Thiên Trúc mặc trang phục truyền thống của Thiên Trúc đã nhiệt tiếp đón anh: “Tôi không biết quý ông đây muốn chơi bời với mấy cô em xinh đẹp hay là muốn đánh vài ván ạ?”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Tân Ý Hàm bên cạnh một cái, thấy Tân Ý Hàm ném ra một cái hộp đã chuẩn bị từ trước, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời, đổi thẻ chơi bạc hết đi”
Người phụ
Cô cười ngọt xớt với Bùi Nguyệt Minh, sau đó quan sát anh từ trên xuống dưới, và sau khi chắc chắn rắng anh là con cừu béo bở lần đầu tiên đến đây, cô ta liền niềm nở vui cười dẫn Bùi Nguyên Minh đi đối thẻ chơi bạc, sau đó đưa anh đến trowcs bàn đánh bạc.
*Vị thiếu gia này, tôi thấy hình như đây là lân đầu tiên anh đến khách sạn Vũ Thành của chúng tôi, đúng không?”
“Hay là cứ bắt đầu với màn đơn giản nhất, muốn chơi bao nhiêu đây?”
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn người phụ nữ đó một cái, sau đó ngẫu nhiên lấy ra một cái chồng thẻ bạc ném lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Nếu cô đã nói như vậy, cô chơi bao nhiêu tôi đặt bấy nhiêu!”
Vốn dĩ năm sáu nam nữ trên bàn đánh bạc, khi nhìn thấy bộ dạng con cừu béo bở non nớt của Bùi Nguyên Minh, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng khi thấy Bùi Nguyên Minh ném ra trăm triệu thẻ bạc, tất cả những người này đều há hốc mồm.
Ba trăm mấy triệu không phải là nhiều đối với dân cờ bạc.
Nhưng lần đầu tiên tham gia, lần đặt cược đầu tiên mà đã đặt mấy trăm triệu.
Không phải não có vấn đề thì cả mỏ vàng quá.
Tân Ý Hàm đứng ở một bên muốn nói gì đó nhưng lại không nói nữa.
Tối nay bọn họ tới đây để đập phá hiện trường, nhưng Bùi Nguyên Minh muốn chơi thì để cho anh chơi.
Khi người phụ nữ của Thiên Trúc nhìn thấy hơn ba trăm triệu, cô ấy mỉm cười và dựa vào vai của Bùi Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, như thể muốn hòa quyện vào người của Bùi Nguyên Minh vậy.
Lộ rõ nếu có cơ hội, người phụ nữ Thiên Trúc này sẽ không ngại để ăn tươi nuốt sống Bùi Nguyên Minh.