Chương 3288
Nhìn thấy cảnh này, Phạm Tiểu Trương không những không tức giận, mà còn cầm tấm séc dán trên mặt lên, liếc nhìn rồi cười: ‘Ngang ngược! Khá lắm!”
“Cả đời Phạm Tiểu Trương tôi, ngưỡng mộ nhất là một người đáng gờm như anh đấy!”
“Nếu anh đã muốn chơi, thì tôi chơi với anh một ván thôi!”
“Tôi cược hai trăm tỷ với anh!”
Trong lúc đang nói, Phạm Tiểu Trương dơ tay ra hiệu, liền có người trong sòng đưa hai trăm tỷ lên, đặt ở trên bàn.
“Nếu anh thẳng, mang cả gốc lân lãi đi.”
“Nếu anh thua, không trả nổi số tiền này, tôi sẽ chặt đứt tay chân anh, sau đó lấy hết tài sản của anh”
“Không thành vấn đề chứ?”
Mặt Bùi Nguyên Minh phát cáu, hung hăng nói: “Ông đây mà trả không nổi cho anh hai trăm tỷ ư, đùa à!”
“Nào, đến chia bài đi!”
“Lắc xúc xắc đi!”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa đập lên bàn một cái, sắc bén nói: “Tôi vẫn cược cái lớn!”
Phạm Tiểu Trương cầm xúc xắc lên vừa xóc vừa cười cười, sau đó đặt ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Cậu Minh, anh chắc là cược cái lướn chứ, lúc này đổi ý vẫn còn được đấy!”
“Sao tôi phải đổi?”
Bùi Nguyên Minh chế nhạo rồi lại đập tay xuống bàn.
“Nhưng để đề phòng anh giở trò, tôi muốn cô ấy mởi”
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa chỉ vào cô nàng của Thiên Trúc đứng bên cạnh.
Phạm Tiếu Trương nhún vai, cười nói: “Không vấn đề, mở đi!”
Cô nàng xinh đẹp liếc nhìn Bùi Nguyên Minh một cách mỉa mai.
Tên ngu ngốc này lẽ nào không biết cậu Trương nhà đây là truyền nhân cờ bạc của Đảo quốc sao?
Lắc mấy thứ như xúc xắc trong tay, anh ấy muốn mấy điểm mà chả được.
Đổi người mở xúc xắc, có nghĩa lý gì đâu.
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô hầu gái của Thiên Trúc đưa tay ra mở xúc xắc.
Mọi người đảo mắt nhìn, ngay sau đó, mọi ngườ tập trung vào một điểm.
“Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, lớn!”
Bùi Nguyên Minh bật cười, cầm lấy hai tấm ngân phiếu trên bàn hôn lấy rồi nói: “Vận may đến rồi!
“Tôi đã nói rồi, đánh mấy thứ này, chỉ cần nhiều tiền là được, kiểu gì chả thẳng!”
“Ngu ngốc, một
“Mình lợi hại quái”
Bùi Nguyên Minh điên cuồng ngang ngược cười to.
Nhưng nhìn thấy điểm trên xúc xắc, vẻ mặt Phạm Tiểu Trương vốn dĩ rất tự tin, đột nhiên đơ lại.
Anh ta biết rất rõ răng những gì anh vừa xóc ra là con ba với con một, nhỏ lắm luôn.
Nhưng bây giờ sao nó lại biến thành lớn như thế?
Tân Ý Hàm đứng một bên nhìn Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt ngờ ngạc.
Tên này thật sự dám bày trò bày mưu tính kế, bày ra hàng ngàn thủ đoạn trước mặt Bùi Nguyên Minh, hẳn tự tìm đường chết đây mà.
Cậu Minh cũng hay đấy.
Mặc dù hẳn ta gây rắc rối cho bang Thiên Trúc, nhưng không phải là do người trong cái sòng này mà là do một tên ngoài cái sòng này khiến hắn như vậy Bị vạch trần rồi!
Tân Ý Hàm lúc này cũng nở nụ cười, tuy rằng vừa mới bị Bùi Nguyên Minh tát một cái, nhưng cô cũng rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất đẳng cấp Hollywood của mình.
“Một ván mà tôi đã thắng hai trăm tỷ, cô không càm ràm gì tôi nữa chứ!”
Bùi Nguyên Minh đặt hai tấm séc vào trong tay Tân Ý Hàm, sau đó xoay người: “Đi thôi”
“Nơi này chán quá.”
Tân Ý Hàm cười một cái, trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, cô theo Bùi Nguyên Minh ra ngoài “Đứng lại!”
Bùi Nguyên Minh vừa đi được mấy mét, Phạm Tiểu Trương với vẻ mặt u trầm cuối cùng cũng có phản ứng, hẳn lạnh giọng kêu lên: “Không ai đi được hết!”
“Tên ngông cuồng kia!”
“Dám tới chỗ của ta dở trò!”
“Các người muốn chết chứ gì”