Trong hộp gỗ có một chiếc đồng hồ cổ quả quýt, đúng là chiếc đồng hồ Rolex cực kỳ nổi tiếng.
Mà chiếc đồng hồ đeo tay này rõ ràng đã được sử dụng rất nhiều năm nên phía trên đã thành ố vàng. Trở thành “màu vàng kim” tuyệt đẹp, mà bên ngoài đồng hồ mặc dù có chút dấu vết của năm tháng, nhưng nói tóm lại vẫn rất mới.
Tuy khuôn mặt Trương Lăng rất kiêu ngạo, nhưng khi bắt đầu kiểm tra, anh ta cũng không hề khách sáo lấy một cái kính lúp ra mà bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Mà Bùi Nguyên Minh lại đứng rất xa nhìn mấy lần, trên mặt không thay đổi quá nhiều.
Nếu so về điểm mày, đúng là Bùi Nguyên Minh cực kỳ có phong phạm của đại sư.
Thấy Nạp Hoàng Chi không ngừng gật đầu, trong mắt Nạp Nhã Lan cũng liên tục ánh lên ánh sáng kì lạ. Nói tóm lại, khí thế của Bùi Nguyên Minh mạnh hơn Trương Lăng nhiều, nhìn thế nào thì Trương Lăng cũng giống như một thợ sửa đồng hồ.
Nhưng Trương Đình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này lại cười khẽ, người tuổi trẻ bây giờ rất biết cách cố làm ra vẻ đấy.
Trong việc giám định đồ cổ, cần phải chăm chú, cần thận tỉ mỉ, bất cứ lúc nào cũng phải cực kỳ cẩn thận, nếu không làm thế thì sao có thể thành công. Chỉ vì mấy thứ như phong độ, khí thế, nhưng một khi nhìn lầm, nó sẽ hủy danh tiếng cả đời của mình.
Bùi Nguyên Minh đã xem xong, nhưng Trương Lăng lại mất khoảng nửa tiếng.
Nạp Nhã Lan bên cạnh không nhịn được nữa, lông mày cau lại nói:
“Trương Lăng, rốt cuộc anh đã nhìn ra chưa thế? Không xong cũng coi như xong luôn đi.”
Trương Lăng ngẩng đầu, trên mặt có một tia nghi ngờ chợt lóe lên.
Nhưng một lát sau vẫn gật đầu, nói: “Tôi xem xong rồi, cũng biết chiếc đồng hồ cổ này thật hay giả rồi, nhưng không biết người nào đó đã xem xong chưa?”
“Tôi đã xem xong lâu rồi.” Bùi Nguyên Minh cười cười nói.
“Được, vậy hai người các cậu nói phán đoán của mình ra đi!” Nạp Hoàng
Chi nói.
“Chiếc đồng hồ này là thật, có giá trị không nhỏ.” Trương Lăng trầm giọng nói.
“Giả, 700 ngàn một chiếc ở ga tàu điện ngầm phía Tây” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Nghe được mấy câu này của Bùi Nguyên Minh, Trương Lăng “xùy” một tiếng, bật cười nói: “Bùi Nguyên Minh, anh đúng là không hiểu giám định đồ cổ là thế nào, chẳng lẽ anh thấy logo Tiffany dưới đồng hồ Rolex nên cảm thấy chiếc đồng hồ này là giả à?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chiếc đồng hồ này chính là giả, không cần phải nhìn kỹ.”
Trương Lăng cười nhạt, nói: “Ra vẻ hiểu biết, chiếc đồng hồ cổ đồ Rolex này có trị rất cao, anh có biết không? Chúng ta nói thử đi.”
“Đầu tiên là nói về bề ngoài của nó, điểm tối kỵ của đồng hồ Rolex đó chính là đánh bóng, đồng hồ đã từng đánh bóng qua đúng là không đáng tiền.”
“Sau đó là mặt đồng hồ. Đây là lớp “mệt mỏi” mà công ty Rolex đã áp dụng năm 1940, sau
đó trải qua nhiều năm, màu trắng sẽ biến thành màu vàng kim đẹp mắt.” Cuối cùng là dấu hiệu của nó, có rất nhiều bậc thấy glam nhìn thấy logo Tiffany xuất hiện trên Rolex thì cười nhạt, cảm thấy đây là giả, bởi vì Rolex được tuyệt đối sẽ không bao giờ liên danh với những thương hiệu khác!”
“Nhưng đó là bây giờ, lúc năm 1940, vì mở thị trường ở châu Mỹ nên lúc đó đồng hồ của Rolex đều được gửi đến nhãn hiệu Tiffany để bán.” “Mà dựa theo quy định của Tiffany, bất kỳ sản phẩm trang sức được bọn họ bán đều phải có ký hiệu của bọn họ.”
“Mà khi đó Rolex chỉ mà một cửa hàng nhỏ, tất nhiên cũng không thể ngoại lệ.”
“Rolex và Tiffany hợp tác không lâu, cũng chỉ 2, 3 năm mà thôi, cho nên không thấy nhiều đồng hồ như vậy trên thị trường, chỉ cần có một chiếc cũng đã gọi là hàng hiếm rồi, nếu như bán đấu giá trên thị trường, ít nhất có thể có giá hơn một ba tỷ rưỡi!”
Phân tích hết những điểm này, Trương Lăng đắc ý nhìn Nạp Nhã Lan.
Giám định đồng hồ cổ mà có thể nóiđến lịch sử, hóa học và kinh tế học, vậy chắc chắn người giám định bảo vật bình thường căn bản không làm được.
Quả nhiên, lúc này ánh mắt Nạp Nhã Lan nhìn Trương Lăng cũng thay
Cô ấy không ngờ Trương Lăng mà mình không quá để ý nàylại có bản lĩnh đổi. như thế.
Mà Trương Đình cũng cười híp mắt, biết học trò của mình rất có bản lĩnh. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nói được chiếc đồng hồ này là thật hay giả, hơn nữa còn có chứng cớ lí lẽ đầy đủ, đúng là trò giỏi hơn thầy rồi.
Chỉ có khuôn mặt của Nạp Hoàng Chi cười như không cười, không mở miệng nói gì, dáng vẻ cực kỳ thần bí.
Bùi Nguyên Minh của Bùi thị cũng cười cười, vẫn chưa tới lượt nói.
Lúc này, Trương Lăng khinh bỉ nhìn anh, nói: “Đồ nhà quê, sau này không hiểu gì về giám định đồ cổ thì cũng đừng giả danh lừa bịp người khác! Nếu như tôi biết anh lại dùng mây chiều trò này dễ di lua gat anh lần nào tôi sẽ vạch trần anh lần đó!”
Ánh mắt Nạp Nhã Lan lúc này nhìn về phía Bùi Nguyên Minh cũng thêm vài phần kỳ lạ, cô cảm thấy Bùi Nguyên Minh là một đại sư giám định đồ cổ chân chính. Nhưng bây giờ xem ra, người này tám chín phần là mèo mù vớ phải cá rán rồi,
“Nếu như tôi phát hiện ra chiếc đồng hồ này là giả, vậy anh định chuẩn bị xin lỗi tôi thế nào đây?” Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói.
“Già sao? Nếu như chiếc đồng hồ này là giả, tôi sẽ ăn nó trước mặt anh!” Trương Lăng khinh thường nói.