Chàng Rể Quyền Thế

Chương 334


trước sau

Trịnh Thu Hằng ngồi bên cạnh che miệng cười, khẽ nói: “Anh vội cái gì chứ? Cái trò hề đó thấy anh một lần thì phải quỳ một lần, cũng không cần gấp một hai ngày như vậy!”

“Cũng đúng.” Trịnh Chí Dụng gật đầu với vẻ mặt đắc ý.

“Ngày còn dài, cơ hội còn nhiều. Nếu thằng đó dám nuốt lời, tôi sẽ cho người đánh gãy chân cậu ta!”

“Đừng quên chuyện chính của chúng ta tối nay.” Vẻ mặt Trịnh Thu Hằng hưng phấn, đồng thời ánh mắt rơi trên chỗ bàn vẫn trống không.

“Không phải là chủ tịch mới của công ty đầu tư Bùi Thị sắp tới sao? Tại sao chỗ đó vẫn bỏ trống vậy? Đây chính là chồng tương lai của tôi. Anh ta không đến, thì tôi phải làm sao đây?”

Trịnh Chí Dụng cười nói: “Nếu tôi là anh ta, tôi nhất định sẽ đến muộn. Dù sao anh ta cũng đại diện cho gia tộc họ Bùi ở Đà Nẵng, hơn nữa địa vị của anh ta còn cao hơn cả nhà họ Nạp, như vậy là đã giữ thể diện cho nhà họ Nạp rồi. Cứ cho là bọn họ cuối cùng lại không tới đi, nhà họ Nạp dám tìm anh ta gây sự sao?”

Trịnh Thu Hằng cũng vừa nghĩ đến chuyện này, người đàn ông tương lai của cô ta lại kiêu ngạo, ngang ngược đến như vậy.

Chỉ có điều, anh ta vẫn chưa xuất hiện, thì cô bắt chuyện với anh ta như thế nào đây?

Nhưng khi thấy nhiều người đẹp trẻ tuổi xung quanh đều nhìn vào vị trí đó với vẻ mặt háo hức, lúc này Trịnh Thu Hằng không kiềm chế được điện tiết. “Bọn đĩ ranh này, dám dòm ngó đến chồng tương lai của bà! Nhưng có Trịnh Thu Hằng tao ở đây, tụi mày không có cửa đâu…” %3D

Trịnh Thu Hằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút biết ơn. Chủ tịch mới của Công ty Đầu tư Bùi Thị hôm nay không đến thì cũng tốt thôi.

Dù sao nhà họ Trịnh cũng có hợp tác làm ăn với công ty của bọn họ, sau này còn có nhiều cơ hội để gặp mặt.

Nếu hôm nay anh ta đến, bị mấy con quỷ cái kia nhanh chân giật mất thì đó mới là rắc rối lớn.

Đúng lúc đó, hội trường vốn dĩ yên tĩnh vô cùng bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Nhiều người vừa ngồi thẳng lưng đã lập tức dựng thẳng dậy. Từng người từng người một bày ra khuôn mặt tươi cười đứng dậy chào hỏi, không hề thấy một chút oán hận nào.

“Chào thầy Nạp!”

“Thầy Nạp, thầy là thần tượng của tôi đó!”

“Thầy Nạp ơi, kì nào tôi cũng mong chờ chương trình của thầy hết đó!”

“Thầy Nạp, thầy có thể đến thành phố Hải Dương của chúng tôi để tổ chức buổi đánh giá đồ cổ nhiều hơn được không? Đó là vinh dự của chúng tôi…”

Nhiều
người không ngớt lời khen ngợi.

Nhưng đồng thời trong mắt cũng không giấu được nỗi nghi ngờ.

Bởi ngoài Nạp Hoàng Chi, lúc này còn có một chàng trai trẻ đi bên cạnh. “Người thanh niên này là ai? Làm sao anh ta lại có thể đi vào đây cùng với thầy Nạp được nhỉ?”

“Đây chắc không phải người nhà họ Nạp. Tôi nghe nói người gần gũi nhất với nhà họ Nạp và thầy Nạp là cô cả Nạp Nhã Lan!” “Nhưng nếu không phải người nhà họ Nạp, làm sao có thể đi gần với ông ấy như vậy?”

“Có vẻ như đây là thanh niên tài hoa mà thầy Nạp coi trọng. Nói không chừng còn được thầy Nạp coi như cháu rể trong nhà cũng nên. Quả là may mắn mà!”

“Đúng vậy, nghe nói cô Nạp Nhã Lan sau này khả năng cạo sẽ kế thừa sản nghiệp nhà họ Nạp. Nếu trở thành chồng của cô ấy, không phải là không cần phấn đấu vài chục năm thôi đâu, mà cả đời này cũng không cần phải phấn đấu nữa rồi!

“Ông trời ơi, tại sao người này không phải là tôi chứ..”

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao không ngớt, chỉ có nhà họ Trịnh là không lên tiếng, bọn họ ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

Mấy người phía ông cụ Trịnh, Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng, Trịnh Tùng và Trịnh Tuyết Dương đều há hốc mồm cả thảy.

Bởi vì người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh Nạp Hoàng Chi kia không phải ai khác, mà chính là Bùi Nguyên Minh.

Thằng ở rể bất tài vô dụng mà bọn họ xem thường kia chẳng những đã tới, mà còn hiên ngang bước vào hội trường cùng với Nạp Hoàng Chi!

Điều này chứng minh được một điều, hai người bọn họ chắc chắn đã gặp nhau trước đó rồi. Đây là đãi ngộ cao cấp cỡ nào chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi!

“Sao có thể chứ? Làm sao có thể là thằng rác rưởi Bùi Nguyên Minh đó được!”

Trịnh Chí Dụng lúc này sắc mặt tái nhợt, muốn tát cho mình mấy cái để tỉnh lại, dù sao hắn cũng không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.

Anh ta đã nghĩ cách khiến Bùi Nguyên Minh phải quỳ xuống trước mặt mình, nhưng chuyện diễn ra trước mắt này rốt cuộc là như thế nào? Nếu không phải vì chút lý trí còn sót lại trong đầu, Trịnh Chí Dụng quả thực rất muốn bước lên kep cổ ông già Nap Hoàng Chi để hỏi cho ra nhẽ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện