Chàng Rể Quyền Thế

Chương 348


trước sau

Nghĩ như vậy, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Thầy Nạp, lúc nãy hội trưởng Trương cũng nói, ông ta không thành vấn đề, nếu đã không thành vấn đề, vậy việc đánh cược này không đáng lắm? Dù sao tôi cũng đã thắng, không cần lại phải chứng minh cái gì nữa.”

Mọi người nghe được đều sững sờ, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Trương Lăng đã là trước tiên nhảy dựng lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mắng: “Thằng ở rể, mày thắng khi nào? Chẳng qua mày dựa vào gian lận mà thôi, vậy mà còn dám ở đây tỏ vẻ! Mày không dám đấu nghĩa là mày không có khả năng! Mày là thằng vô dụng! Mày đang sợ!”

“Đúng rồi! Hội trưởng Trương Đình hiếm khi bằng lòng chỉ dạy cậu ta, thằng nhóc này lại còn lên mặt!”

“Chắc không phải chỉ là cái gối thêu hoa chứ, trong bụng không có nhiều kiến thức, nên mới không dám đánh cược với hội trưởng nữa?”

Bùi Nguyên Minh nhìn những người này bằng vẻ mặt vô tội: “Các người luôn miệng nói tôi gian lận, có phải là đang ám chỉ, người có danh vọng như thầy Nạp, sẽ vì tội mà làm trái quy tắc trong việc giám định sao?”

Lời này vừa nói ra, đám người vừa nãy còn đang ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người dám chỉ trích Bùi Nguyên Minh, nhưng cũng không dám đổ trách nhiệm cho Nạp Hoàng Chi.

Đây chính là người đứng đầu nhà họ Nạp, dòng họ hàng đầu của thành phố, ai dám xúc phạm?

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh cười ha ha nói: “Xem ra mọi người đều công nhận thực lực của tôi, nếu nói như vậy, tại sao tôi phải đấu với một người đã thua tôi chứ?”

Mọi người nhất thời không nói nên lời, mà Trương Đình tức đến hai tay run run, suýt tí nữa tắc thở, nếu thằng oắt con này không đấu, nói không chừng ông ta sẽ gánh tiếng xấu “tài không bằng người” trên lưng.

Mặc dù, có thể giải thích do gian lận, nhưng sự việc này dù sao cũng có liên quan đến Nạp Hoàng Chi, đừng nhìn hiện tại tên cáo già này đang cười tủm tỉm, ông ta mà lật lọng, có thể hù chết người.

Nghĩ như vậy, Trương Đình cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Trương Lăng một cái.

Trương Lăng trong nhất thời cũng hơi nghẹn lời, dù sao sự việc này có liên quan đến Nạp Hoàng Chi, ngã ta không dám nói quá nhiều.

Sau khi trừng Bùi Nguyên Minh nửa ngày, gã mới cắn răng nói: “Bùi Nguyên Minh, thầy của tao bằng lòng chỉ dạy mày, là phước ba đời của mày, sao mày lại còn nói nhảm như vậy?”

Bùi Nguyên Minh đầy kinh ngạc, nói: “Chỉ dạy? Tại sao tao cần một người thua dưới tay tao chỉ
dạy tao? Hơn nữa mày là cái thá gì? Mày chỉ là học trò của kẻ thất bại, mày có tư cách gì nói nhảm với tao?”

“Mày…” Mặt Trương Lăng hết xanh rồi trắng, rõ ràng hắn lớn như vậy, đây %3D là lần đầu tiên bị người ta dỗi trở về.

“Thầy của mày không dạy mày cách làm người à, tao dạy mày cho.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Mày muốn tao chỉ dạy thầy của mày, thì phải cung kính một chút, mày không cần cho tao phong bì đỏ, nhưng dâng trà cho tao chắc không thể thiếu được chứ?”

“Phụt!” Trương Lăng tức giận đến cổ họng thấy ngọt, suýt tý nữa phun ra một ngụm máu, không biết phải mất bao nhiêu sức lực gã mới có thể nuốt trở về, trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói không ra lời.

“Trừng cái gì? Còn trừng nữa mày tin tao đánh mày không?” Bùi Nguyên

Minh nói.

Toàn trường không ai xem lời của anh là thật, dù sao đây là nơi dành cho xã hội thượng lưu, làm gì có ai vào lúc này đánh người chứ. Chỉ có duy nhất Trịnh Chí Dụng theo bản năng run lên, hai tay che lay cal ót.

Thằng Bùi Nguyên Minh là thắng thần kinh, anh ta nói đánh người là nhất định sẽ đánh, hơn nữa thích đập gạt tàn thuốc, thật quá đáng!

Trương Đình ở phía sau rốt cuộc không thể tiếp tục bình tĩnh, Bùi Nguyên Minh là đang muốn và vào mặt ông ta.

Ông ta vô thức từng bước đi qua, lạnh giọng nói: “Thằng oắt con, cậu không nể mặt ông già này đúng không!”

Bùi Nguyên Minh không hiểu ra sao: “Tại sao tôi phải nể mặt người thua dưới tay tôi?”

“Cậu…” Trương Đình chỉ vào Bùi Nguyên Minh, lúc này toàn thân ông ta nóng lên, không còn dáng vẻ bình tĩnh trước đó.

Nhìn thấy Trương Đình bị anh làm tức đến choáng váng, Bùi Nguyên Minh nghĩ nghĩ, tốt bụng nói: “Nếu hội trường Trương nhất định muốn tôi chỉ dạy ông, thì cũng không phải không được, nhưng có phải nên tăng thêm chút tiền phí không?”

“Được!” Trương Đình nghe thấy Bùi Nguyên Đình đồng ý, cũng không nhiều lời, mà trực tiếp tháo xuống đồng hồ trên cổ tay, “bộp” một tiếng để trước mặt Bùi Nguyên Minh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện