“Gì mà yêu cầu cậu ta làm những chuyện này? Cậu ta đến ở rể nhà họ Trịnh chúng ta, bảo cậu ta ra chút sức cho nhà họ Trịnh chúng ta thì có là gì đâu? Với lại con vẫn không rõ sao? Ông nội của con đã nổi nóng, thì với tính cách của ông ấy mà nói, nếu không thể đạt được mục đích sẽ có hậu quả gì, con không biết rõ hơn mẹ sao?” Thanh Linh nhắc nhở.
Tất nhiên Trịnh Tuyết Dương biết ông cụ Trịnh là người thế nào rồi.
Nếu không thể đạt được mục đích của ông ta, thì e là sau này bản thân sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi sống ở nhà họ Trịnh. Tuy chưa chắc sẽ tước bỏ thân phận của cô, nhưng tước bỏ quyền lực của cô sẽ là chuyện đương nhiên.
Và dự án trung tâm thương mại của nhà họ Trịnh bây giờ đang trong bước đầu phát triển, Trịnh Tuyết Dương không muốn vì những chuyện khác mà làm cản trở dự án.
“Con sẽ cân nhắc thêm” Trịnh Tuyết Dương nói.
Thanh Linh không kiềm được phải lên tiếng: “Con mau quyết định đi, đây là chuyện lớn mà! Mẹ còn phải đi tập Yoga với nhóm của dì Vương nữa!”
“Mẹ, mẹ đi trước đi, con sẽ cân nhắc cẩn thận…”
Đợi Thanh Linh rời khỏi rồi, Trịnh Tuyết Dương nằm trên giường nhưng không chợp mắt được lúc nào.
Bùi Nguyên Minh đã giúp cô rất nhiều, thậm chí còn vì cô đi vay người ta 35 tỷ, bản thân thì phải chịu trách nhiệm trà nợ.
Tuy Bùi Nguyên Minh đã có được không ít lợi ích từ buổi giảm định đồ cổ ở nhà họ Nạp, nhưng vẫn đề là sau khi quy đổi chiếc bình hoa đỏ thành tiền, cũng chỉ đủ để trả cho khoản nợ trước đó thôi.
Còn chiếc đồng hồ cổ đó, Trịnh Tuyết Dương nhìn ra được Bùi Nguyên Minh khá thích nó, vì anh còn cố tình mang nó đi làm sạch, và điều chỉnh lại dây đeo đồng hồ.
Cộng thêm mối quan hệ lạnh nhạt của cả hai ngay lúc này, không chỉ là một Trình Tiên, còn có thêm một Nạp Nhã Lan, tất cả đều khiến cô không thể tin tưởng Bùi Nguyên Minh.
Tại sao? Tại sao quan hệ của anh với các cô gái xinh đẹp lại tốt như vậy? Không lẽ anh giấu tôi có người phụ nữ khác bên ngoài? Với lại còn không chỉ một người?
Trịnh Tuyết Dương cũng từng nghĩ, Bùi Nguyên Minh không phải loại người này, nhưng không biết tại sao, bây giờ trong đầu cô ngoài khuôn mặt của Trình Tiên, còn có bóng dáng của Nạp Nhã Lan nữa.
Trong tình huống này, bảo cô đi hạ giọng với Bùi Nguyên Minh, sau đó làm huề với Bùi Nguyên Minh, cô cảm thấy bản thân không làm được.
Thỏa hiệp, nhẫn nhịn là một bước rất khó đi, có lẽ trong tận xương tủy của
cô, cô đã sớm quen với cách Bùi Nguyên Minh đối xử tốt với cô rồi.
Tại sao mối quan hệ của anh và Nạp Hoàng Chi lại tốt như vậy? Là vì anh biết giám định báu vật sao? Không thể nào chứ? Rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện đang giấu giếm tôi! Rốt cuộc anh là người thế nào?” Trịnh Tuyết Dương lầm bẩm một mình.
Làm vợ chồng ba năm nay, cô tuyệt đối là người hiểu rõ Bùi Nguyên Minh nhất.
Nhưng cách hiểu này, giờ đây lại làm cảm xúc trong lòng cô trở lên hết sức phức tạp, vì cô cảm thấy Bùi Nguyên Minh đã che giấu mình quá nhiều chuyện, cảm giác mất lòng tin này, khiến cô bất giác xa cách Bùi Nguyên Minh.
Điểm này e là bản thân cô cũng chưa hiểu rõ.
Nhưng vấn đề là, những chuyện này thật sự không biết phải giải thích thế nào, bây giờ Bùi Nguyên Minh và Nạp Nhã Lan, Trình Tiên vẫn chưa có hànhvi nào sai trái, ở trong tình huống này, có gì phải giải thích chứ? Cũng ngay trong lúc này, Bùi Nguyên Minh ở một phòng khác cũng không thể nào nhắm mắt ngủ được.
Trong buổi giám định đồ cổ còn có một số người nhìn có vẻ rất khiêm tốn, những người này đến từ Thiếu Thành.
Bùi Nguyên Minh phát hiện, lúc trước mình đã từng gặp qua những người này, nhưng có vẻ họ đều không nhận ra mình, với lại còn gặp mình ở trong tình huống mình tâm điểm của sự kiện,
“Thiếu thành! Gia đình nhà họ Bùi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lần trước nhà họ Bùi đã thăm dò mình, nhưng sao lại có thể từ bỏ dễ dàng như vậy?”
“Hoặc cũng có thể là đang âm thầm theo dõi…”
Trong gia đình nhà họ Bùi, một người từng giữ vai trò người thừa kế như anh ta, còn chưa từng được biết hết mọi chuyện. Gia đình cổ xưa này rốt cuộc có lại lịch thế nào, bao nhiêu tiềm năng, bao nhiêu thế lực, những chuyện này Bùi Nguyên Minh đều không biết, không hiểu.
Đối với nhà họ Bùi, anh ta lúc nào cũng giữ lấy thái độ kính trọng.
Anh không sợ gia đình họ Bùi, nhưng cũng không dám đòi lấy một đồng nào của nhà họ Bùi.
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Bùi Nguyên Minh ăn sáng trong bếp thì nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương bước ra với đôi mắt thâm quầng.
Thực tế không phải là trùng hợp, mà Trịnh Tuyết Dương đã cố tình đến đây đợi anh.