Ông cụ Trịnh suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Một khi hợp đồng có hiệu lực thì cũng là lúc nhà họ Trịnh chính thức hợp tác với nhà họ Nạp.
Mặc dù Nạp Hoàng Chi không tự mình thừa nhận, nhưng đối với nhà họ Trịnh mà nói đây thực sự là một cơ hội trời cho.
Cả thành phố Hải Dương này, gia tộc mà có thể hợp tác với nhà họ Trịnh, đều là những gia tộc đứng đầu các tỉnh. Điều này cũng nói lên rằng, lần này nhà họ Trịnh có đủ tư cách để hợp tác với nhà họ Nạp, vậy thì cũng có cơ hội chen vào hàng ngũ những gia tộc lớn đứng đầu, thêm vào đó là sự duy trì của hạng mục trung tâm thương mại. . Truyện Điền Văn
Có thể nói, sau lưng nhà họ Trịnh đã có hai ngọn núi lớn là nhà họ Bùi và nhà họ Nạp để dựa vào, quật khởi là điều chắc chắn.
“Cảm ơn, nhà họ Nạp đã cho nhà họ Trịnh chúng tôi cơ hội này.” Vẻ mặt rất khiêm tốn.
“Cảm ơn cô Nạp đã tự mình đến đây để nói cho chúng tôi tin tức tốt này.” “Còn nữa, giúp tôi cảm ơn thầy Nạp, nhà họ Trịnh chúng tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này, tuyệt đối sẽ không để thầy Nạp phải thất vọng.” So về tuổi tác thì ông cụ Trịnh còn lớn hơn Nạp Hoàng Chi vài tuổi, nhưng lúc này ông ta lại vô cùng cung kính, ăn nói lễ phép với Nạp Hoàng Chi, không dám có chút khinh nhờn nào.
Nạp Nhã Lan cũng không nhắc tới Bùi Nguyên Minh, cô cũng sợ ông cụ Trịnh sẽ dồn hết công lao này cho Bùi Nguyên Minh. Thật ra Nạp Nhã Lan đã lo quá xa rồi.
Bởi chắc chắn ông cụ Trịnh sẽ không bao giờ có suy nghĩ này.
Trong mắt ông ta, Bùi Nguyên Minh chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Trịnh nuôi mà thôi, làm việc cho nhà họ Trịnh là điều hiển nhiên, tất cả điều này đều là vì bồi thường cho nhà họ Trịnh, vì vậy ông ta làm sao có thể vì chuyện này mà xem Bùi Nguyên Minh là người trong nhà chứ.
Nếu như nhà họ Trịnh không có thực lực, thì Bùi Nguyên Minh cho dù nói hết nước hết cái cũng chẳng có tác dụng gì!
Đợi đến lúc Nạp Nhã Lan rời đi, ông cụ Trịnh mới ngồi xuống chiếc “ngai sắt” của mình, vui vẻ vô cùng, cả người đều rất kích động, lần này là cơ hội có một không hai của nhà họ Trịnh, chắc chắn có thể nói là ngang ngửa với hạng mục trung tâm thương mại kia.
Cơ hội lần này
chắc chắn sẽ dành cho Trịnh Chí Dụng, chỉ có nó mới có thể nắm chắc, mới có thể làm ra ngô ra ngoai được, điều này cũng có thể nâng cao địa vị và năng lực của Trịnh Chí Dụng. Nếu được như vậy, cho dù hạng mục trung tâm thương mại kia được
Trịnh Tuyết Dương làm tốt cỡ nào thì cũng chỉ có thể ngang ngửa với Trịnh
Chí Dụng mà thôi.
“Tổng giám đốc, lần hợp tác lần này với nhà họ Nạp, ngài định giao cho phó Tổng giám đốc phụ trách sao?” Thư kí như đoán được suy nghĩ của ông cụ Trịnh, bèn hỏi.
“Tôi biết anh lo lắng sẽ xảy ra sai sót, nhưng chuyện này đối với thằng bé mà nói là một cơ hội rất quan trọng. Hơn nữa, cũng là cơ hội để cho nó và Trịnh Tuyết Dương cạnh tranh một cách công bằng, đây cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Trịnh chúng ta.” Ông cụ Trịnh nói với giọng điệu vô cũng chắc chắn.
Thư ký nghe vậy, cũng không định hỏi thêm nữa, bởi vì trong suy nghĩ
của anh ta, lần hợp tác lần này nên giao cho Trịnh Tuyết Dương, chỉ có cô mới có thể làm tốt hạng mục lần này,
Tác phong làm việc của Trịnh Tuyết Dương rất cẩn thận, tỉ mỉ, mà Trịnh Chỉ Dụng lại là một tên phả hoại, cho dù là hạng mục tốt đến đâu vào tay anh ta, cũng sẽ thành cháo nhão thôi, thậm chí có lẽ sẽ trở thành công cụ trục lợi cá nhân.
Nhưng thư kí cũng hiểu rằng, ông cụ Trịnh chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì ông ta sẽ không giao vị trí tổng giám đốc này cho Trịnh Tuyết Dương, tất cả những gì ông ta đang làm bây giờ, đều là đang dọn dẹp con đường sau này cho Trịnh Chí Dụng mà thôi.
“Bảo Trịnh Chỉ Dụng sang đây gặp tôi, tôi muốn tự mình nói cho nó tin tốt này.” ông cụ Trịnh nói với vẻ mặt kích động.
Khi Trịnh Chí Dụng nhận được điện thoại, cũng là lúc anh ta đang bày mưu tính kế để đối phó với Trịnh Tuyết Dương, lúc nghe được tin này anh ta vô cũng kích động.
Vốn dĩ anh ta định lập kế hoạch để cướp đi hạng mục trung tâm thương mại của Trịnh Tuyết Dương, nhưng không ngờ tới là, ngay lúc này lại có một cơ hội tốt khác rơi vào tay anh ta.