” Thứ ba, một trăm triệu, ta còn thực sự chướng mắt.
”
Bùi Nguyên Minh thần sắc đạm mạc, lời nói chắc chắn.
“Được rồi, vì ngươi muốn đi vào ngõ cụt, vậy cũng đừng trách ta độc ác.
”
Nguyễn Khả Khả thấy Bùi Nguyên Minh như giấy dầu không thấm muối, gương mặt xinh đẹp phát lạnh.
” Ta cho ngươi thời gian hai giờ, để rút hết người và hàng của ngươi!”
” Cửa hàng đó, cho dù có đập nát, ta cũng sẽ không cho ngươi dùng!”
Nguyễn Khả Khả nghiến răng mở miệng.
Dương Hạo Nam cười nói: “Khả Khả, sao có thể lãng phí như vậy?”
“Để Dương gia chúng ta dùng cửa hàng đó.
Chúng ta chỉ cần mở một cửa hàng lớn hàng đầu là được.
”
” Đến lúc đó, thời điểm tròn năm khánh thành, em cũng cùng đi chủ trì buổi lễ, và chúng ta sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất Tân Thành!”
Dương Hạo Nam nói xong, đối với Bùi Nguyên Minh vẻ mặt đắc thắng.
Một tên cặn bã Đại Hạ, đồ nhà quê, lại dám đấu cùng mình, không biết chữ chết viết thế nào sao?
Nguyễn Khả Khả cũng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào, là tức giận hay bất lực.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại thản nhiên nói: “Được.
”
Nói xong anh quay lưng bỏ đi.
Sạch sẽ gọn gàng, không một chút mảy may dây dưa dài dòng, coi như cú đấm của Nguyễn Khả Khả và Dương Hạo Nam, như đánh vào bọt biển, một chút tác dụng đều không có.
Nguyễn Khả Khả cả người hơi sững sờ.
Vốn dĩ cô cho rằng, Bùi Nguyên Minh nhất định phải động tình cảm