Bùi Nguyên Minh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Dương Huyền Trân không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, tay cầm một khẩu súng nhỏ tinh xảo, nhìn giống như một vật trang trí, lúc này đang tỏa ra khói xanh.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nếu anh nhớ không lầm, loại súng này chỉ có một viên đạn chì.
Nhanh-hung-ác-chuẩn!
Bùi Nguyên Minh không có quá nhiều tán thưởng, mà là nhảy ra cửa sổ, đi về phía nữ sát thủ.
Vài tên vệ sĩ bị đẩy lui, lúc này cũng đã vây quanh, chĩa súng trên tay vào đầu cô và hét lớn: ” Không được nhúc nhích!”
” Đừng để người khác qua đây, đi bảo vệ Dương Lão.
”
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng ra lệnh, đồng thời bước lên trước, dao gọt hoa quả trong tay liền lao tới.
“Kang!”
Với một âm thanh giòn giã, tay trái nữ sát thủ chuẩn bị lấy ra một khẩu súng tinh xảo, đã bị Bùi Nguyên Minh đóng đinh trên mặt đất.
Đồng tử của cô hơi co lại, vô thức liền lui ra phía sau.
Nhưng chân của nàng đã trúng đạn, giờ phút này hơi động một chút liền kịch liệt đau nhức.
Cô chưa kịp di chuyển thì Bùi Nguyên Minh đã bước tới, một chân đem nàng đạp lăn trên mặt đất.
“Được rồi, ngươi chẳng qua là nỏ mạnh hết đà thôi, đừng nên giãy giụa nữa.
”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh cởi khẩu trang của nữ sát thủ, lấy ra túi độc dược từ trong miệng, mà cô ta đang muốn nuốt xuống, sau đó thuận thế đá bay tất cả súng trong tay cô ta.
Chẳng mấy chốc, một gương mặt thuần khiết và non nớt lọt vào mắt Bùi Nguyên Minh.
Cô ta không quá hai mươi tuổi, nhưng dáng dấp nhìn rất đẹp, chỉ bất quá, ánh mắt lúc này mang theo một loại hương vị quật cường.
Cô gái có gương mặt ngây thơ, lúc này mới nhìn Bùi Nguyên Minh vẻ mặt tức giận.
Sau khi