Hạ Vân.
Hôm nay cô ấy không trang điểm đậm, mặc một chiếc quần jean phối với áo sơ mi trắng, còn đeo thêm một cái mắt kính gọng đen và buộc tóc đuôi ngựa cao.
Mặc dù là như vậy nhưng cô lại toát lên vẻ gợi cảm mê hoặc, hai cảm giác trong trắng và ham muốn dục vọng cùng xuất hiện trên cơ thể, làm cho cô ấy cực kỳ hấp dẫn trong mắt người khác.
Ngay khi Hạ Vân vừa xuất hiện, mọi thứ trong phòng khách đều im lặng, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc thì cũng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Chẳng lẽ, Hạ Vân là đại diện của công ty đầu tư Bùi thị đến để khảo sát.
Cùng lúc đó, không ít những người đàn ông nhà họ Trịnh đang nhìn cô với ánh mắt nóng rực. Đây có thể nói là một người phụ nữ quá hấp dẫn, một cơ thể vô cùng gợi cảm.
Nếu là trước đây, những người nhà họ Trịnh này sẽ không dám nhìn thẳng Hạ Vân.
Nhưng bây giờ thì khác, nhà họ Trịnh sắp trở thành một gia thế lớn ở Dương Thành, loại phụ nữ này, nói không chừng bọn họ sẽ có được một cách dễ dàng. Đúng vậy.
Trong số đó, ánh mắt của Trịnh Chí Dụng là trắng trợn nhất, không kiêng nể gì cả.
Anh ta cũng đã nghĩ kỹ, đợi sau khi giải quyết xong chuyện ở Dương Thành, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách để có được người phụ nữ này.
“Thư ký Vân đến đó sao? Mời ngồi!”
Ông cụ Trịnh khẽ cau mày, chẳng qua ông ta cũng là một con người bình thường, ngay sau đó liền nở cười khách sáo, nhiệt tình nói lời chào hỏi. Hiện tại mặc dù nhà họ Trịnh yêu cầu công ty nụ đầu tư Bùi thị chấm dứt hợp đồng, nhưng vấn đề là danh tiếng của công ty đầu tư Bùi thị vẫn còn rất lớn.
Bây giờ Hạ Vân ở đây, nhà họ Trịnh cũng không dám quá thất lễ với cô.
Nhìn thấy Hạ Vân tới đây, trong lòng Trịnh Tuyết Dương chút lo lắng, cô muốn mở miệng nói lời xin lỗi, dù sao trước đây Hạ Vân cũng từng đầu tư giúp cô rất nhiều, nhưng bây giờ nhà họ Trịnh lại muốn bán dự án quan trọng này.
Vì vậy, những lời này Trịnh Tuyết Dương giữ ở trong lòng mà không thể thốt ra câu nào cả.
Lúc này Hạ Vân không hề ngồi xuống, cô đi đôi giày cao gót tới trước mặt ông cụ Trịnh.
Tổng giám đốc còn đang đứng ở đó, làm sao cô dám ngồi xuống? “Thư ký Vân tới đây là vì
dự án trung tâm thương mại đúng không? Tôi thực sự xin lỗi. Nhà họ Trịnh của chúng tôi là do vấn đề xoay vòng vốn,dự án kia nhất định phải được bán, nhưng thư ký Vân có thể yên tâm rằng chúng tôi sẽ không để công ty đầu tư của Diệp bị tổn thất.” “Ngoài việc hoàn trả một lần mười bảy triệu rưỡi đầu tiên, chúng tôi cũng sẽ bồi thường những thiệt hại đã vi phạm ngoài hợp đồng. Điều này không cần thiết để thư ký Vân tự mình đến đây!”
“Ngoài ra, tôi cũng đã cách chức của Trịnh Tuyết Dương, đây cũng coi như là câu trả lời thỏa đáng cho công ty cô đúng không?”
Ông cụ Trịnh mở miệng nói, chính là với vẻ mặt như vậy.
Vừa nói xong, Trịnh Tuyết Dương đang đứng một bên, cơ thể khẽ run lên, trong lòng thầm thở dài.
Không ngờ trước mặt người ngoài, ông nội lại nói những lời như vậy, hiện tại xem ra ông thật sự hoàn toàn từ bỏ bản thân cô. Vẻ mặt Hạ Vân lạnh lùng, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Ông cụ Trịnh đúng không? Sợ rằng mọi chuyện không đơn giản như lời ông nói.” “Tiền của Công ty đầu tư Bùi thị của chúng tôi, không phải ai muốn đầu tư thì đầu tư, bên cạnh đó cũng không phải ai muốn rút thì rút!”
“Vì đây là một dự án mà chúng tôi rất xem trọng, nên nhất định phải được thực hiện, nếu trước mắt không có sự đồng ý của công ty đầu tư Bùi Thị chúng tôi mà muốn phá vỡ hợp đồng, muốn rút khỏi dự án giữa chừng, tôi chỉ có thể nói với ông, chuyện đó là không thể..” Dừng lại một chút, Hạ Vân cười với Trịnh Tuyết Dương, lịch sự nói: “Cô Trịnh, đừng căng thẳng, dự án khó khăn này phải làm phiền cô tiếp tục tiếp quản, hơn nữa nhất định phải làm tiếp, và sau này chúng tôi sẽ thanh toán tiền đúng kỳ hạn.” Cái gì? Muốn đền bù tiền cho họ không được? Hơn nữa dự án này còn nhất định phải làm tiếp.
Sau đó, Công ty đầu tư Bùi thị còn chỉ định Trịnh Tuyết Dương tiếp tục tiếp nhận dự án này…
Làm sao Công ty đầu tư Bùi thị có thể chèn ép đến mức này? Đây chính là dự án của nhà họ Trịnh! Bọn họ dựa vào cái gì chứ?