Cho dù điều kiện mà Hạ Vân đưa ra làm người ta khó mà tiếp nhận được, nhưng mà điều kiện thế này ít nhất cũng có thể cho nhà họ Trịnh chút cơ hội để thở.
Hơn nữa còn có sự hậu thuẫn phía sau của công ty đầu tư Bùi Thị, về sau nhà họ Trịnh ở Dương Thành cũng coi như tiền đồ vô lượng.
Còn về chuyện lấy lại cổ phần sẽ nghĩ cách sau, hiện tại phải qua được cửa ải trước mặt mới nói đếni việc khác sau.
Nhưng khi nghe thấy lời đáp ứng của ông cụ Trịnh.
Những người của nhà họ Trịnh đều cuống lên. “Ông ơi, cái này không thể đáp ứng được đâu!”
“Đúng đó! Nếu như đồng ý rồi, về sau người của nhà họ Trịnh chúng ta không có tiếng nói trọng công ty của nhà họ Trịnh nữa!”
“Ông à!”
“Hay là chúng ta nghĩ cách khác đi!”
Vào giây phút này, mọi người trọng nhà họ Trịnh đều nhao nhao lên tiếng, từng người đều là vô cùng lo lắng.
Có công ty đầu tư Bùi thị làm chủ tuy rằng có lợi cho sự phát triển của công ty nhà họ Trịnh, nhưng nếu không có 51% cổ phần, thì sẽ tương đương với việc sau này cả nhà họ Trịnh sẽ làm việc cho Bùi thị.
“Đủ rồi, đều im miệng cho tôi!”
Ông cụ Trịnh đứng dậy, nhìn quét qua một loạt mọi người, phẫn nội nói: “Sự việc đã xảy ra nông nỗi này, nói những lời kia còn có ích gì?”
Nhìn thấy ông cụ Trịnh tức giận, những người nhà họ Trịnh tức khắc im bặt, nhưng trên thực tế mà nói thì đối với đại đa số bọn họ mà nói thì họ không bị tổn thất lớn, mà còn chiếm được không ít chỗ tốt.
Cuối cùng thì nhà họ Trịnh về sau 80% là của Trịnh Chí Dụng, bọn họ chỉ không muốn bị trục xuất, làm gì có chuyện không phải kiếm tiền? Thậm chí nếu có công ty đầu tư Bùi Thị khống chế sau này, còn không lo có cơ hội kiếm tiền sao? Chỉ là đối với câu nói vừa rồi, họ sẽ càng cảm thấy bản thân rất có tự hào cùng cảm giác trách nhiệm với gia tộc thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng này đúng như dự đoán của giám đốc, Hạ Vân khẽ cười, vỗ tay, nhân viên liền giao văn kiện pháp lý đã chuẩn bị xong.
Ông cụ Trịnh tuy rằng đau lòng đến khóe mắt cũng run rẩy, nhưng bây giờ nghiến răng mà ký tên lên giấy tờ.
Vào khoảnh khắc đó, toàn bộ quyền sở hữu của công ty nhà họ Trịnh đều biến thành quyền kiểm soát của công ty đầu tư Bùi thị rồi.
Nhìn thấy cản này, Hạ Vân mìm cười gọi cho công ty tài chính, nửa tiếng sau, Ba nghìn năm trăm tỷ đồng được chuyển vào
tài khoản của nhà họ Trịnh.
Hạ Vân đã rời đi.
Nhưng toàn bộ người nhà họ Trịnh vẫn quây quần lại bên nhau.
Ông cụ Trịnh nhìn ba nghìn năm trăm tỷ trong tài khoản, mắc mặt không ngừng biến hóa.
Ba nghìn năm trăm tỷ! ih Tất Không ngờ đến dùng phương phap nay đã Vao tay Trịnh Chí Dụng lúc này lại tự đắc mà đứng lên đi đến trước màn hình máy tính, tự tin ngạo mạn mà nói: “Ông ơi, có ba nghìn năm trăm tỷ này, chúng ta có thể chính thức tiến vào Dương Thành rồi, hơn nữa ngoài chuyện này ra, cơ nghiệp nhà họ Trịnh chúng ta vẫn được giữ lại này chưa chắc không phải chuyện tốt.
“Chính cái gọi là phong thuỷ thay phiên tới, năm nay đến nhà ta!”
“Hiện tại xem ra nhà họ Trịnh chúng ta ăn lỗ nặng, khác gì vứt bỏ công ty đầu!”
“Nhưng tương lai về sau, chỉ cần chúng ta cùng nỗ lực, nói không chừng mấy năm sau quyền lực cổ phần đều quay về” Nghe được lời của Trịnh Chí Dụng, ông cụ Trịnh thở dài một hơi, bây giwof cũng chỉ có thể sắp xếp như vậy cho mình thôi.
Đối với những điều nên như vậy, ngày sau sẽ ra sao, đây là việc mà ai cũng không biết trước được.
“Được rồi, việc này đã giải quyết xong rồi, thì thường lượng những chuyện khác đi thôi.” Ông cụ Trịnh cũng coi như là nhân vật lợi hại, rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.
Mất đi quyền sở hữu công ty như việc ván đã đóng thuyền rồi, bây giờ có muốn giãy giụa cùng vô ích.
“Nếu bây giờ chúng ta đã nhận ba nghìn năm trăm tỷ tài trợ rồi, vậy là có thể đến Dương Thành rồi, bắt tay vào hợp với nhà họ Bối.
“Nhưng mà, chúng ta vẫn có quan hệ với cơ nghiệp ở bên này, nên chúng ta không có khả năng dời cả gia tộc đến đó, mọi người vẫn nên bàn bạc lại xem ai có thể đến Dương Thành, còn ai sẽ ở lại đây đi?”
Đây là chuyện can thíet phải quyet có thể đến Dương Thành, chắc chắn phải là người quan trọng nhất của nhà họ Trịnh.
Mà người ở lại đây chỉ là những người không quan trọng.
Trịnh Chí Dụng phát ra một tiếng cười, nói: “Ai có thể đi thì tôi không biết, nhưng mà có một người đã được định sẵn là không thể đi rồi?”
Nói xong, anh ta nhìn Bùi Nguyên Minh một cách mia mai