“Đây là con rể nhà ho Trinh sao? Nhìn từ thái độ của họ đối với anh ta xem ra anh ta không được hoan nghênh läm”
“Ăn mặc kém nhu vậy chắc không đáng bao nhiêu tiền.” “Đối với loại người nghèo hèn như này, chỉ cần cho anh ta ba tỷ năm trăm triệu là đủ để anh ta có thể sống cả đời rồi, tôi doán anh ta sẽ đồng ý.” “Không ngờ nhà họ Trịnh cũng thật thú vị, lại nghĩ ra chuyện như vậy để làm mọi người vui vẻ, hahaha…
” Một đám khách mời có mặt đều đang bàn tán, nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ vui đùa, Tất cả mọi người có mặt ở đây đều suy đoán không biết anh có quỳ hay không, Trịnh Chỉ Dụng tức giận hét lên, “Quỳ xuống dập đầu cho tao.” Ngày nay đã khác xưa rồi, bây giờ Trịnh Chỉ Dụng có mấy ngọn núi lớn để dua. Anh ta thật không tin Bùi Nguyên Minh còn dám lộn xộn không nghe lời mình.
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt liec anh ta một cái, không lên tiếng nhưng trong mắt là sự lạnh lùng.
“Quỳ xuống.” Trịnh Chỉ Dụng một tay an vào vai Bùi Nguyên Minh muốn để cho anh quỳ xuống nhưng đáng tiếc là anh không hề di chuyển chút nào, “Quỳ xuống cho tao!”
Trịnh Chi Dụng co het sưC muốn đẩy Bùi Nguyên Minh xuống đất.
“Bốp!”
Kết quả là, Bùi Nguyên Minh bất ngờ tát vào mặt Trịnh Chỉ Dụng một cái tát lớn làm cho anh ta bị văng ra bảy, tám mét.
..Yên lặng…
Toàn trường trở nên yên lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh, Nhà họ Trịnh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bàng hoàng.
Thật ra thì Bùi Nguyên Minh không phải là lần đầu tiên đánh Trịnh Chí Dụng, rất nhiều lần Trịnh Chí Dụng bị đánh do mâu thuẫn giữa hai bên nên họ không quá ngạc nhiên.
Nhưng vấn đề là những vị khách có mặt lại thấy bối rối.
Đứa con rể này đang làm chuyện quái quỷ gì vậy? Anh ta thật sự tát Trịnh Chí Dụng sao? Đó là người thừa kế của nhà họ Trịnh! “Lạch cạch.” Trịnh Chí Dụng đang muốn giãy dụa đứng lên thì Bùi Nguyên Minh đã dẫm lên người anh ta, trực tiếp dẫm lên mặt anh ta rồi tiến lên phía trước. Khi đến trước mặt ông cụ Trịnh, Bùi Nguyên Minh nhìn ông ta như người bề trên nhìn kẻ bề dưới sau đó nhẹ giọng nói: “Việc làm ăn sau này của nhà họ
Trịnh ở Dương Thành, nhớ báo cáo cho tôi càng sớm càng tốt, tất cả chi tiết đều phải báo cáo” Bùi Nguyên Minh nhân từ hiếm có. Vốn dĩ lòng tốt của anh chỉ dành cho Trịnh Tuyết Dương nhưng anh biết rằng Trịnh Tuyết Dương không thể bỏ rơi gia đình mình.Vì Trịnh Tuyết Dương nên anh nể mặt bọn họ một chút..
Bùi Nguyên Minh trầm giọng nói trong không gian yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng không nghi ngờ gì mọi người đều nghe được lời của anh, điều này khiến cho vẻ mặt ông cụ Trịnh trở nên méo mó.
“Hahaha.” Sau một lúc, tất cả mọi người có mặt đều cười nghiêng ngả.
“Cái cửa con rể này bị điên hả? Làm sao còn có thể nói những lời như vậy? Bảo trưởng bối họ Trịnh của nhà bọn họ báo cáo cho cậu ta sao? Hahaha.” “Não tên này có phải không bình thường không?”
“Thú vị, thật là thú vị, cậu ta không cần đi diễn vai kẻ ngốc.” Bùi Nguyên Minh mặc kệ mọi người chế giễu, nhàn nhạt nhìn về phía ông cụ Trịnh nói: “Ở Dương Thành này, có rất nhiều chuyện tôi không chắc 100%. Hãy nhớ lời tôi nói, bằng không thì đợi đến khi nhà họ Trịnh bị diệt tôi cũng không thể giúp được ông” Nói xong những lời này Bùi Nguyên Minh quay đầu bỏ đi không để ý đến sự chế giễu của mọi người.
“Thẳng ranh đứng lại, tôi cho cậu đi sao?”
Đúng lúc này Trịnh Tuấn bước ra ngăn cản ý định rời đi của Bùi Nguyên Minh.
Hiện tại ông ta thật sự muốn đánh chết đứa con rể này, thật quá ngu ngốc. Nó là cái thá gì chứ.
Ông cụ Trịnh vẻ mặt méo mó nói: “Tuần, thả cậu ta đi. Hôm nay là ngày trọng đại, ông lớn cũng sắp đến rồi, đừng để ảnh hưởng không tốt!”
“Được, sau này còn rất nhiều cơ hội xử lý nỏ.
“Ông lớn sẽ lập tức tới đây, đừng để người ta trông thấy tên ngốc này.” “Để nó đi đi.” Như vậy, dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người, Bùi Nguyễn Minh rời khỏi nơi này.
Sau khi Bùi Nguyên Minh rời đi, ông cụ Trịnh lo lång nói: “Tùng, nhân vật lớn đâu, sao còn chưa tới?”