Khi nào Thế Tử Minh đến? Đây đã là một vấn đề được nhiều người quan tâm.
Hạ Vân cười nói: “Thật ra thì giám đốc của chúng tôi đã đến hội trường rồi, có điều giám đốc trước giờ hành động nghiêm túc, không bao giờ tham gia vào những bữa tiệc như vậy tôi hoàn toàn không ngạc nhiên khi anh ấy có thể đến hôm nay Hạ Vân nói ra những lời này.
Cả hội trường liền náo nhiệt lên.
Sau đó mọi người đều nhìn xung quanh. Hạ Vân lạnh lùng nói: “Các vị làm như vậy là thiếu tôn trọng đối với giám đốc của chúng tôi.” “Nếu như giám đốc đã để tôi tiếp đã các vị có chuyện gì tôi sẽ lo liệu, mọi người có yêu cầu gì có thể nói với tôi.” Nghe xong những lời này biểu cảm của Trịnh Tuấn liền thay đổi.
“Thôi xong rồi, đây chẳng phải là ám chỉ mọi người cần tặng quà sao, chúng tôi không mang theo thứ gì đến vậy chẳng phải là toang rồi sao?”
Sắc mặt của Thanh Linh cũng lập tức tối sầm lại.
Và những người khác hiểu điều đó như một lẽ tất nhiên đây là cách để mọi người tặng quà! “Nhà họ Bôi tặng Thế Tử Minh một cặp tì hưu cổ.”
“Nhà họ Vân tặng Thế Tử Minh một viên dạ ngọc.” “Hội thương nhân Dương Thành tặng Thể Tử Minh một biệt thự dành cho một gia đình ở bên sông Châu Giang!”
Lúc này tất cả mọi người trong hội trường liên tục tiến tới đế tặng quà.
Hôm nay nếu như có thể nhận được sự xem trọng của Thế Tử Minh thì tất cả những gì bỏ ra đều xứng đáng.
Có thể nói hôm nay mọi người ở đây đều chuẩn bị rất nhiều quà.
Một số thậm chí còn tặng cả hòn đảo ở nước ngoài, thật khiến người ta kinh ngạc.
Nhìn thấy sự mạnh bạo của những người khác, ngay cả quà tặng cũng có thể bằng với tất cả tài sản của gia đình mình, lúc này Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều rất xấu hổ.
Vào lúc này đến ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng muốn rời đi.
Quá mất mặt rồi! Ngay sau đó chiếc bàn bên cạnh Hạ Vân đã đầy ấp những món quà và hóa đơn giá trị khác nhau. Nhìn thấy cảnh này gương mặt xinh đẹp của Hạ Vân lập tức trở nên lạnh lùng. “Mọi người đang xúc phạm giám đốc của chúng tôi sao?”
Hạ Vân từ từ nói giọng nói lạnh lùng, tự nhiên lại
còn rất có khí phách, Vào lúc này ngay cả những chủ nhân của dòng họ hạng nhất cũng câm như hến.
Mọi người đều nhìn vào Hạ Vân, lẽ nào khẩu vị của Thể Tử Minh lớn như vậy sao, nhưng thứ này đều không vừa lòng sao? Vậy rốt cuộc Thế Tử Minh muốn gì? Lúc này vẻ mặt của tất cả mọi người ở đó đều vô cùng phức tạp, chẳng lẽ nào Thế Tử Minh trong truyền thuyết lại có lòng tham vô đáy như vậy? “Tôi sẽ cho mọi người ba phút để đem những thứ này về. “Giám đốc của chúng tôi ghét nhất loại chuyện này. Mọi người bỏ những thứ này ra để làm gi?”
Để xúc phạm anh ấy sao?”
Ha Vân nhìn lạnh lùng và mọi người cũng nhanh chóng hiểu ra.
Thể Tử Minh là ai cơ chứ? Đó là con rồng trong loài người có thể xây dựng một tập đoàn nghìn tỷ.
Người như vậy sẽ thiếu một ít tiền sao? Không thiếu chút nào! Lấy ra những thứ này đúng là coi thường Thế Tử Minh “Thư Ký Vân bình tĩnh lại, chúng tôi biết mình sai rồi!”
Vừa nói dứt lời mọi người rất nhanh chóng lên lấy đồ về, nếu Thế Tử Minh đã nói không cần thì ai mà dám tặng? Hạ Vân mim cười hài lòng sau khi nhìn thấy cảnh này và nói: Biết sai mà sửa là tốt. Sau này đừng làm những điều tương tự như vậy nữa” “Đúng rồi, vừa rồi có ai không tặng quà không?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau thấy ai cũng đã tặng quà mà còn tặng nhiều hơn một chút vì sợ rang sẽ ít hơn những người khác.
“Bố lúc này nên đứng ra nói không chừng sẽ được Thể Tử Minh nhìn trúng đó” Bùi Nguyên Minh đề xuất.
Lúc này vẻ mặt của gia đình Trịnh Tuấn trông rất kỳ lạ.
Không nghĩ rằng Thể Tử Minh lại không thích người khác tặng quà, lần này bọn họ đúng là gặp may mà.
Nhưng bây giờ đứng lên và nói rằng bản thân không tặng quà, điều này có vẻ rất mất mặt! Bởi vì đây không phải là sẽ lộ ra rằng gia đình của bản thân không hiểu đạo lí đối nhân xử thế sao?