Trịnh Khánh Vân vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Bùi Nguyên Minh, ở bên cạnh anh sẽ cảm thấy an toàn.
“Trước tiên để đồ đạc trên xe, chúng ta trực tiếp đi qua đi.”
Đang nói chuyện, Trịnh Khánh Vân đưa cho Bùi Nguyên Minh một địa chỉ.
Trên đường trở về, có thể nói là vô cùng kẹt xe, vừa vặn gặp giờ cao điểm tan tầm muộn.
Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới cửa một quán bar khi sắp hết xăng.
Tên quán là Thượng Phái, hai chữ rất bắt mắt làm người khác chú ý.
“Anh rể, đi cùng em. Người già như anh, nhất định không thích hợp nhảy disco!”
” Nhưng là đêm nay, em nhất định phải cho anh mở mang tầm mắt!”
Trịnh Khánh Vân đang mơ mơ màng màng trong xe, nghe thấy tiếng nhạc cuồng nhiệt bên ngoài xe, lập tức mở mắt ra, trực tiếp kéo Bùi Nguyên Minh đi vào quán bar Thượng Phái.
Vừa bước vào, âm thanh điếc tai nhức óc trực tiếp truyền đến, âm nhạc xung quanh đập vào tim người như trống bị bóp nghẹt, vô cùng khó chịu.
Và lần này, tình cờ là lúc quán bar Thượng Phái có nhiều người nhất.
Người tam lưu cửu giáo đều có , làm cho cái quán bar này, lộ ra có mấy phần chướng khí mù mịt.
Bùi Nguyên Minh theo bản năng không thích một nơi như vậy, khẽ nhíu mày, nghĩ xem, khi nào thì cho Trịnh Khánh Vân học một khóa, để nàng về
Trịnh Khánh Vân lúc này cũng không để ý, mà là cười hì hì kéo Bùi Nguyên Minh và nhìn quanh bên trong.
“Khánh Vân, lại đây, chúng ta tới rồi…”
Rõ ràng, khi mỹ nhân Trịnh Khánh Vân xuất hiện, đương nhiên sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý giữa sân.
Đúng lúc này, một cô gái chân dài mang vớ BALENCIAGA đứng dậy, vẫy tay liên tục về phía Trịnh Khánh Vân.
Cả nhóm đều ngồi trên những bộ ghế tương đối cao cấp, tất cả đều rất trẻ đẹp, làm người khác chú ý.
Trịnh Khánh Vân cũng vẫy tay với bọn họ, cùng Bùi Nguyên Minh bước tới.
Trong nơi này tương đối sang trọng, năm sáu cô gái trẻ đẹp, đều ăn mặc rất lộ liễu, chân dài, eo thon, ngực bự. kích thích nhãn cầu của người ta.
So về độ ăn mặc hở hang, Trịnh Khánh Vân thực sự lép vế.
Nhưng cái loại ngây thơ bất phàm này, ngược lại so với những nữ nhân kia, thu hút hơn một chút cũng không sai.
Trịnh Khánh Vân thấy Bùi Nguyên Minh, giống như chưa từng thấy qua việc đời, liền đến gần Bùi Nguyên Minh, ôn nhu nói: “Anh rể, anh cũng đừng nhìn loạn!”
“Nếu anh muốn xem đùi, em sẽ mang tất lụa cho anh xem là được!”