Vào thời khắc này, cả hai đều cảm thấy tâm linh có hơi tương thông.
Đều chính là, hận không thể trực tiếp bóp chết người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt này.
Một người đã đoán ra được thân phận của Bùi Nguyên Minh.
Trực giác của một người lại cảm thấy rằng thân phận của Bùi Nguyên Minh không tầm thường.
Bây giờ chỉ mong sao cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không cho rồi.
Nhưng mà, người phụ nữ đần độn này vẫn còn đang nhiều lời dong dài ở đây! Việc này chẳng khác nào là muốn hại chết bọn họ! Tuy nhiên, bọn họ còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh bước vào rồi.
Lúc này, anh không thèm nhìn đến tên nhà giàu mới nổi này một cái, mà liếc nhìn quản lý cửa hàng, nhàn nhạt nói: “Tôi vừa đi gọi điện thoại cho Trần Trạch Khải, lát nữa anh ấy sẽ đến thanh toán giúp mấy người.” Khi nghe thấy ba từ “Trần Trạch Khải” vang lên, trong đầu người quản lý cửa hàng đã có một tiếng “Bùm” rồi.
Nhưng người khác không biết ba từ này biểu thị cho cái gì, nhưng anh ta lại biết rất rõ! Tổng giám đốc, đây là tên của tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza bọn họ! Những người bình thường khác, đến ngay cả họ của tổng giám đốc là gì cũng không biết.
Người đàn ông trước mặt lại có thể trực tiếp nói thẳng ra tên đầy đủ của tổng giám đốc.
Cùng với cuộc gọi từ tổng giám đốc vừa rồi, tất cả những điều này đều cho thấy rõ là suy đoán của bản thân mình không hề sai.
Đúng vào lúc này, quản lý cửa hàng miễn cưỡng vẫn có thể xem là còn duy trì được sự bình tĩnh, ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Thưa quý ngài đây, ngài vừa lòng món đồ nào có thể mang đi ngay, xem như đó là một chút tấm lòng của tôi ạ..” “Một chút tấm lòng à?”
Bùi Nguyên Minh cười cười: “Tôi thiếu chút it tiền này sao?”
“Đúng, đúng, đúng a, ngài không thiếu, tôi, tôi, tôi.” Quản lý cửa hàng cứ lặp đi lặp lại chữ “Tôi” hồi lâu, nhưng cũng không nói ra thêm được lời nào.
Lúc này tôi nhìn thấy một người mặc vest, đi giày da, cũng trẻ trung trạc tuổi Bùi Nguyên Minh chạy lon ton chạy tới cửa hàng, đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt của anh ta kinh hoàng lo sợ nói: “Bùi..” Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng liếc anh ta một cái.
Người thanh niên hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột kìm hai từ “Đích tôn” sắp bật ra khỏi miệng lại, sau đó vé mặt đầy sự khổ sở lên tiếng nói: “Anh Nguyên Minh, anh đến chỗ chúng tôi mua sắm, cứ việc gọi điện thoại trước cho tôi, để tôi có thể thu xếp ổn thỏa trước ạ.” Nói xong câu này, sau lưng của Trần Trạch Khải đều đã bị mồ hôi lạnh
thấm ướt đẫm hết cả.
Anh biết rõ mười mươi thân phận của Bùi Nguyên Minh, hơn nữa nếu không có Bùi Nguyên Minh thì căn bản sẽ không có anh ta của ngày hôm nay.
Giờ phút này, anh ta chỉ sợ rằng khiến cho Bùi Nguyên Minh nổi giận rồi, sẽ thắng tay bóp chết anh ta, vậy thì tất cả những gì mà anh ta vất vả phấn đấu suốt nửa đời người sẽ mất sạch hết. “Không cần đầu, hôm nay tôi quên mang ví rồi, cho tôi mượn vài triệu nhân dân tệ rồi ngày mai sẽ trả lại cho cậu” Bùi Nguyên Minh Phong nhẹ giọng nói.
Trần Trạch Khải không dám nói nhiều lời, mà nhanh chóng lấy thẻ bạch kim của mình ra, dùng hai tay đưa sang rồi nói: “Anh Nguyên Minh, anh cứ dùng thoải mái đi, trong đó còn hơn mười triệu nhân dân tệ đấy..” Bùi Nguyên Minh gật gật đầu, nhận lấy thẻ ngân hàng xong liền ném sang cho quản lý cửa hàng, lạnh nhạt nói: “Quet đi, nhớ kỹ, tất cả mọi doanh số đều phải được ghi cho nhân viên bán hàng này.” Quản lý cửa hàng lau mồ hôi lạnh đang tuôn ra, lúc này đưa mắt sang liếc nhìn Trần Trạch Khải một cái, ngay khi tiếp xúc ánh mắt đầy hung hãn của anh ta, ông ta không dám nói thêm lời nào, mà mau chóng bước tới quẹt thẻ.
Với một tiếng “Bíp” báo hiệu đã quẹt thẻ thành công. Người chủ nhà lúc này cơ thịt toàn thân đang run rẩy lên.
Anh ta nhớ ra Trần Trạch Khải là ai rồi! Tổng giám đốc của Tràng Tiền Plaza, cũng là nhân vật số một trong giới doanh nhân của Dương Thành.
Tuy nhiên, một nhân vật như vậy bây giờ lại có dáng vẻ cung kính khép nép đến nhường đó, còn phải bày ra bộ mặt bình tĩnh, điều này chỉ có thể cho thấy rõ ràng rằng thân phận của người thanh niên này, vô cùng đặc biệt…
Và người phụ nữ lòe loẹt diêm dúa đó không cũng phải là thực sự ngu ngốc. Lúc này cô ta cũng đã hiểu được rồi, thân phận của người thanh niên này e rằng không tầm thường đâu.
Hơn nữa vào lúc này, cô ta cũng không có sợ hãi gì nhiều, thay vào đó cô ta nhìn sang Trịnh Tuyết Dương với vẻ mặt đầy sự ghen tị. Có thể dụ dỗ với một người chủ trẻ tuổi lại đầy triển vọng như vậy, bản lĩnh giỏi hơn cô ta rất nhiều đấy.