Lúc này, Sasaki đang bò lê bò càng trên mặt đất, vẻ mặt đần độn.
Bùi nguyên Minh có thể đánh bại hắn, hắn cũng không kinh ngạc, nhiều nhất chính là phẫn nộ.
Nhưng Bùi nguyên Minh, có thể đem đại cao thủ như Kim Trạch Tuấn dễ như trở bàn tay đập bay, thật sự là hắn khó có thể tưởng tượng nổi.
Theo Sasaki, Kim Trạch Tuấn có thể so với thập đại Thiên Kiêu tại quốc đảo!
Kết quả giờ đây, lại biến thành dạng này, cái này thật sự là …
“Bốp!”
Cuối cùng, Bùi nguyên Minh lại lần nữa một bước phóng tới, một cái quất ra.
Kim Trạch Tuấn cả người bay vèo đi, nện xuống đất trong phút chốc liền giật giật, giãy giụa trên mặt đất.
Hắn rất cố gắng chống đỡ đứng lên, nhưng toàn thân run rẩy không thôi.
Chỉ có chính hắn mới rõ ràng, sự tự phụ và mọi thứ của mình, sẽ bị tiêu diệt nhanh như thế nào, dưới một cái tát của Bùi nguyên Minh!
Nhìn thấy Bùi nguyên Minh đi tới trước mặt, thần sắc lạnh lùng giơ tay phải lên.
“Bộp!”
Kim Trạch Tuấn không chút do dự, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Sợ hãi!
Hắn đã thực sự sợ hãi!
…
Sáng sớm hôm sau, bảy giờ.
Kim Na Na bước ra khỏi khách sạn thiên nga trắng với vẻ mặt sảng khoái.
Tối hôm qua, cô không chỉ giúp tam ca
Đêm qua, cô được hưởng niềm hạnh phúc chưa từng có.
Vào lúc bước ra khỏi khách sạn ngày hôm nay, trong lòng nàng tràn ngập thư sướng.
Ngoài chuyện được Kim Trác Húc cho cô năm trăm triệu, còn có một điểm nữa, đó là từ lâu, cô đã không hài lòng với Trịnh Tuyết Dương băng thanh ngọc khiết.
Chỉ có thể để cho Trịnh Tuyết Dương, cũng giống như mình, trở thành một người ngàn người cưỡi vạn người ngủ, Kim Na Na mới có thể xua tan đố kỵ và hận thù Trịnh Tuyết Dương từ sâu trong lòng.
Nghĩ đến mình không chỉ hoàn thành được tâm nguyện, giải khai tâm kết, mà còn có được năm trăm triệu.
Kim Na Na, bước ra khỏi khách sạn, gần như nhìn lên và hát một bài hát: Tôi thực sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa.
Nhưng tối hôm qua, vì quá mức vui vẻ, nên điện thoại của Kim Na Na giữ ở trạng thái yên lặng.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ, đều là Kim Trạch Tuấn gọi cho cô.