Có thể nói, tại Kim Lăng, đại nhân vật khắp nơi, đều cố gắng đến Tập Phúc Đường lấy số, không có việc gì, cũng đến hỏi một chút vận may.
Bùi Nguyên Minh cũng lười tiếp xúc quá nhiều với những người này, nhưng anh không có lựa chọn nào khác hơn, là tiếp nhận bọn họ.
Cái này kêu là làm người tại Giang Hồ, thân bất do kỷ (* không tự làm chủ bản thân được).
Ngày này, Bùi Nguyên Minh bận rộn đến tận trưa, gần đến giờ nghỉ trưa, liền nhìn thấy một đám người mặc võ phục đi vào.
Đám người này, khí tức trên thân rất đáng sợ, chỉ bất quá lúc đi vào Tập Phúc Đường, nháy mắt, từng người đều là thật nhanh thu liễm khí tức của mình, trở nên mấy phần khúm núm, tất cung tất kính.
Rõ ràng là Đỗ Quang Khải cùng Đỗ Cách Cách cha con hai người.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn bọn hắn một chút, sau đó ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống, tiếp tục làm việc của chính mình.
“Bùi đại sư, ngài bề bộn nhiều việc sao?”
Đỗ Quang Khải cũng không mảy may diễu võ giương oai như quá khứ, giờ phút này, một mặt đều là nụ cười lấy lòng.
” Ngài nếu như có việc, một hồi chúng tôi lại đến!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa Đỗ Cách Cách đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Còn Đỗ Cách Cách, vốn dĩ có mấy phần ngông cuồng và độc đoán, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi
Bùi Nguyên Minh cũng không phản ứng với bọn hắn, mà là làm xong sự tình chính mình về sau, mới chào hỏi bọn hắn, cùng nhau ăn cơm.
Chỉ là hôm nay, Hoàng Phổ Thy đi ra ngoài, cô cũng không có ở đây, đầu bếp là Cao Minh Viễn, cho nên bữa cơm này chỉ là cơm chiên trứng đơn giản.
Nhưng cả Đỗ Quang Khải và Đỗ Cách Cách, hai người, đều là ăn đến một mặt sủng ái mà đáng sợ.
“Lão Đỗ, không có ý tứ, ta chỗ này không có tiệc gì có thể chào hỏi ngươi.”
Bùi Nguyên Minh ra hiệu Trương Long Hổ dâng trà cho Đỗ Quang Khải, sau đó mỉm cười mở miệng.
” Bằng không, đêm nay ta làm chủ, mời ngươi đi ăn một bữa thịnh soạn, được không?”
Đỗ Quang Khải nhanh chóng lắc đầu nói: “Bùi đại sư quá khách khí. là tôi không mời mà tới, theo lý mà nói, hẳn là tôi mời khách mới đúng!”
“Nếu như Bùi đại sư ngài có hứng thú, đêm nay cho tôi làm chủ là được.”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, anh thế nào khả năng lại thiếu một bữa cơm như thế này, chẳng qua là khách sáo mà thôi.