Thanh Linh nuốt nước miếng nén giận hồi lâu đã no nê, sau đó lại nhịn không được: “Đi!”
” Có bản lĩnh, đi đem đám người kia chơi chết!”
” Ngươi có thể chơi chết bọn hắn, chuyện này liền đi qua!”
“Bằng không mà nói, chuyện này, không qua được!”
Bùi Nguyên Minh ánh mắt bên trong hiện lên một tia dày đặc, sau đó anh chậm rãi nói: “Ngươi yên tâm, không cần ngươi nói, chuyện này đều sẽ có một kết quả.”
” Đợi đến khi Tuyết Dương bình an vô sự, ta liền đi giải quyết chuyện này..”
“bùm!”
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy bác sĩ bệnh viện bước ra.
Đầu tiên là vì chuyện Vương Tử Nghi, mà Hoa Dung phải lau sàn cho Bùi Nguyên Minh.
Giờ phút này, nàng ngược lại một tư thế hiên ngang, nhưng là trên mặt, nhìn thế nào đều có vẻ mệt mỏi.
Thanh Linh ngay lập tức vọt tới, thấp giọng nói: “Hoa viện trưởng, con gái của ta đã được cứu rồi sao?”
” Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tình huống cũng không thể lạc quan.”
Hoa Dung nhìn thấy Bùi Nguyên Minh thì sửng sốt, nhưng ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói.
“Khắp người có mấy chục vết thương, đầu cũng bị lực mạnh đánh trúng. Rất có thể, sẽ chấn động não ở mức độ nào đó…”
” Chỉ có điều, chúng ta bây giờ mặc dù đã xử lý tốt thương thế, nhưng là cụ thể thời điểm nào bệnh nhân có thể
“Cô ấy chỉ có thể nhập viện tạm thời để theo dõi. Tôi sẽ bố trí phòng bệnh tốt nhất và y tá tốt nhất để theo dõi.”
” Các ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.”
Rõ ràng, sắp xếp này của Hoa Dung, là dựa vào sắc mặt của Bùi Nguyên Minh.
Nếu không, mỗi ngày có rất nhiều bệnh nhân ở bệnh viện, làm sao mọi người có thể sống trong một khu tốt nhất?
Trịnh Tuấn cùng những người khác đều là gật gật đầu, không ngừng cúi đầu: “Cám ơn Hoa viện trưởng, cám ơn!”
Bùi Nguyên Minh cũng nhìn về phía Hoa Dung, nói: “Hoa viện trưởng, chuyện này làm phiền cô. Nếu như cần mời ngài Chung Bắc Sơn đến hội ý, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Trịnh Tuyết Dương chịu chủ yếu là ngoại thương, nên chỉ có thể dựa vào bệnh viện để hồi phục.
Vì sợ làm gián đoạn Trịnh Tuyết Dương nghỉ ngơi, Bùi Nguyên Minh không ở lại chăm sóc cô, mà cùng Trịnh Khánh Vân tán gẫu vài câu, liền rời khỏi bệnh viện.
Ngoài việc bố trí thêm người bảo vệ Trịnh gia, có chút sổ sách cũng phải tính một chút.