Sau đó, nước da biến đen của cô bé trở nên hồng hào, cả người bắt đầu oa oa khóc rống lên.
Bầu không khí của toàn trường cô đọng, im lặng như chết.
Một lúc sau, có người kịp phản ứng.
“Sống! Thực sự sống rồi sao !?”
” Trời ạ, đây quả thực là thủ đoạn thần tiên! Đây là khởi tử hồi sinh a!”
” Đây tuyệt đối là một đời đại sư a, người đã bị tuyên bố tử vong, vẫn có thể cứu trở về a!”
” Vừa mới là tiện nhân kia, nói đại sư là giang hồ phiến tử? Ta nhìn nàng, mới là tên lừa đảo!”
Mọi người ở đây giờ phút này, đều là lớn tiếng khen hay. reo hò ầm ĩ.
Vừa rồi châm chọc, mắng mỏ với Bùi Nguyên Minh lớn bao nhiêu, giờ phút này, bắn ra lời nịnh hót với Bùi Nguyên Minh càng lớn hơn.
Rốt cuộc, người làm được chuyện này, cũng không thể tuỳ tiện đắc tội, có trời mới biết, thời điểm nào cần cầu đến Bùi Nguyên Minh.
Đôi vợ chồng trung niên, càng là kích động đến mức liền phải quỳ xuống dập đầu, nhưng lại được Bùi Nguyên Minh đỡ lên.
Đồng thời, Bùi Nguyên Minh cũng nói những gì Trịnh Tuấn vừa nói, nói cho mọi người sự thật mọi chuyện đã xảy ra.
Trịnh Tuấn không phải người xấu, ngược lại vẫn sẵn sàng cứu người, nhưng khả năng có hạn.
Sau khi biết được điều này, đôi vợ chồng trung niên đối với Bùi Nguyên Minh thiên ân vạn tạ, đồng thời cũng biểu thị day dứt đối với Trịnh Tuấn.
Rõ ràng là họ cũng vì lo lắng mà rối tung lên, bằng không mà nói, có một số
An ủi xong hai vợ chồng trung niên, Bùi Nguyên Minh mới có chút hăng hái nhìn Trương Tích Tuyết một chút.
Cảm nhận được ánh mắt châm chọc của Bùi Nguyên Minh, Trương Tích Tuyết cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, đừng tưởng rằng mèo mù vớ cá rán, chính là bản lĩnh của ngươi.”
” Đầu năm nay, người không có bản lĩnh thật sự, thế nhưng là lăn lộn ngoài đời không nổi.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Trương tiểu thư, nhớ rõ, bắt đầu từ ngày mai, phụ thân ngươi đêm sẽ không thể say giấc…”
” Nếu như muốn cứu hắn, như vậy liền nhắc nhở hắn, có thể tới quỳ.”
“Rốt cuộc, phải quỳ đủ ba ngày ba đêm…”
“Tuy nhiên, nếu ngươi quỳ gối chung với hắn, có lẽ ta, có thể mở lòng từ bi, đem thời gian rút ngắn một nửa, thấy như thế nào?”
Nghe được lời nói kiêu ngạo của Bùi Nguyên Minh, Trương Tích Tuyết tỏ vẻ khinh thường.
Một tên giang hồ phiến tử, mèo mù vớ cá rán một lần, thật giả vờ được sao?
Nếu như không phải mình quyền cao chức trọng, thân phận đặc thù, lười nhác cùng hắn so đo, hắn đã chết không phải mười vạn thì cũng tám ngàn lần rồi!
Trương Tích Tuyết khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi cùng trợ lý và bảo vệ.