Tạ Mộng Dao cười nói: ” Động tới anh, Bùi Đại Thiếu?”
” Không sai.”Bùi Nguyên Minh vỗ tay.
“Ở góc độ nào đó, tôi không phải người của vòng tròn Kim Lăng, cũng không đại biểu cho quyền lợi của Kim Lăng.”
” Đụng đến tôi, chơi chết tôi, có thể gây buồn nôn chết các người, cho các người một lời cảnh cáo, nhưng là bọn hắn, lại sẽ không nhận bất luận cái khiển trách gì.”
” Mà một khi chơi chết tôi, các người lại không đủ nhiều cao thủ võ đạo, bọn hắn liền giết từng người một, cũng không thành vấn đề lớn…”
” Chỉ có thể nói, tâm hắn đáng chết, tính toán cũng không tệ, chỉ bất quá, không có bất kỳ ý nghĩa gì…”
Tạ Mộng Dao khẽ gật đầu, nhanh chóng lấy một điện thoại khác ra xem tin nhắn.
Một lúc sau, cô tái mặt nói: “Bùi Thiếu, mọi chuyện có lẽ còn rắc rối hơn chúng ta tưởng …”
“Theo người đưa tin, Hoàn Nhan Khuyết vẫn đang bế quan ở nước ngoài.”
“Nghe nói, hắn đang xung kích để đạt tới cấp bậc Chiến Thần, trước mắt không trở về…”
“Tuy nhiên, hắn đã mời ba vị yêu tăng của Thiên Trúc Tiên Phong Tự. ba vị yêu tăng này, không chỉ là quý tộc nhị đẳng của Thiên Trúc, mà điều quan trọng nhất là, bọn hắn bái sư với một trong tam đại yêu tăng của Thiên Trúc, Phạm Thế Tôn… ”
” Phạm thế tôn trước đây không lâu, vừa mới đánh bại Nam Dương chiến thần Dương Đế Minh, chính là uy danh hiển hách, thời điểm khí thế vô song, như vậy đệ tử của hắn, tự nhiên cũng khó đối phó.”
“Tôi còn nghi ngờ, thực lực của ba
“Những tên này, đều đã tới Kim Lăng, tiến vào trang viên của Hoàn Nhan Hận. Có lẽ hai bên đã thương lượng xong giá xuất thủ rồi…”
“Hơn nữa, đảo quốc A Tị Đà Lưu bên kia, gần đây cũng có động tĩnh. Nghe nói Tùng Bình Đại Tình có một ít Huỳnh Đệ đồng môn, thực lực khủng khiếp, sức chiến đấu vô song…”
“Quan trọng nhất là bọn hắn, đã tu luyện Bạt Đao Thuật của A Tị Đà Lưu, đến tình trạng xuất thần nhập hóa.”
“Những người đảo quốc này, luôn coi thường người Đại Hạ của chúng ta, hiện tại biết được sư đệ của bọn hắn, bị người Đại Hạ chúng ta một bàn tay đập bay, sợ rằng sẽ bị triệt để chọc giận, đến đứng đài cho Hoàn Nhan Hận.”
“Nói một cách đơn giản, thế cục hiện tại rất nguy hiểm. Tôi biết anh tuy rằng rất giỏi, nhưng là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
Nói đến đây, Tạ Mộng Dao lộ vẻ lo lắng.
Cô cũng không biết, mình thế nào lại bất tri bất giác, lo lắng cho sự an nguy của Bùi Nguyên Minh.
Cô tự nhủ với mình, đây là vì Bùi Nguyên Minh là đồng minh, nhưng từ sâu trong thâm tâm cô biết rằng, có lẽ cô muốn nhiều hơn chỉ là một đồng minh.
Nhưng với thân phận và sự kiêu hãnh của Tạ Mộng Dao, nàng chú định có mấy lời, không có cách nào nói ra.