“Im miệng, đây không phải là xe van.”
Lúc này, sau lưng Tôn Minh Triết đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Ba anh ta đã từng dặn qua, ra ngoài gặp những người lái hai loại xe hơi này thì tuyệt đối không được chọc vào.
Một loại chính là chiếc Toyota Alphart này, loại còn lại là xe Kaitras.
Bởi vì người lái hai loại xe này, tiền đều nhiều đến nỗi tiêu không hết.
Giờ phút này, trong mắt Tôn Minh Triết, người anh rể kia của Trịnh Khánh Vân càng trở nên bí ẩn.
“Nhìn kĩ xem đây là loại xe gì. Nếu có nói sai chỗ nào, chính anh phải chịu trách nhiệm.” Bùi Nguyên Minh ngồi lên xe, thuận tiện bỏ lại một câu.
Trịnh Khánh Vân cũng hiểu ra gì đó, lúc này mới nở nụ cười ngọt ngào, khinh thường nhìn Tôn Minh Triết. Sau đó bộ dạng đáng yêu ngồi vào ghế lái phụ. Chiếc Toyota Alphard rời đi, chỉ còn lại Tôn Minh Triết trong lòng vẫn hỗn loạn đứng ở bãi đậu xe.
Tôn Minh Triết biết, nếu mình dám loan truyền tin đồn về Trịnh Khánh Vân ở trường, anh rể cô ta rất có thể sẽ giết chết anh ta.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường lớn, trong xe vô cùng yên lặng, đồng thời động cơ xe chạy cũng cực kỳ êm.
Bùi Nguyên Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa xoay người liền thấy Trịnh Khánh Vân đang nghiêng cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, vẫn không nhúc nhích chút nào nhìn anh chăm chăm.
Ánh mắt này dường như chứa ẩn tình gì đó.
Bùi Nguyên Minh không biết phải nói gì. Tuy rằng nói là em vợ với anh rể, nhưng mà vấn đề là Bùi Nguyên Minh đã biết Trịnh Khánh Vân từ khi cô ta còn nhỏ.
Bây giờ cô gái nhỏ này lại dùng loại ánh mắt như thế nhìn mình.
Bùi Nguyên Minh đen mặt: “Đừng có nhìn nữa, quay đầu sang chỗ khác”
“Không không, tôi phải nhìn kĩ xem. Anh rể, đột nhiên tôi phát hiện vẻ ngoài của anh thật sự rất hợp mắt tôi. Anh vô cùng đẹp trai đấy!” “Mấy tên ở trường học toàn là cỏ dại. Còn có mấy minh tinh ngôi sao, hay mấy cậu trai trẻ đáng yêu gì đó, so với anh vẫn còn thua xa”
“Anh mới thật sự là một người đàn ông chân chính, họ chẳng là cái thá gì”
Trịnh Khánh Vân cười nói. này, cô ta vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại lên tìm hình ảnh để so sánh.
Đúng vậy, quả nhiên anh rể của mình là đẹp trai nhất, mấy kẻ ngoài kia chỉ đáng xách dép.
So với anh rể mình thậm chí họ còn chẳng bằng một sợi tóc. “Được rồi được rồi, anh biết rồi.” Ngoài mặt Bùi Nguyên Minh cười cười, nhưng ngay sau
đó sắc mặt đã tối sầm.
Cô gái nhỏ này làm sao vậy? Tự nhiên lại không tiếc lời tâng bốc anh như thế, không biết lại định làm cái gì đây?
“Anh rể, anh lợi hại quá đi. Nghe nói mấy người đó đều là mấy nhân vật có máu mặt ở Dương Thành này. Làm thế nào mà họ lại ngoan ngoãn như đứa trẻ quỳ xuống trước mặt anh thế?”
Lúc này đây Trịnh Khánh Vân vô cùng tò mò. Anh rể cô ta sao lợi hại như vậy, thật sự quá bí ẩn.
Cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh không chớp mắt.
“Chuyện của người lớn, trẻ con không cần biết”
“Ở nhà họ Trịnh, mọi người đều đối xử với anh như một kẻ
bỏ đi. Đặc biệt là ông nội, rồi mấy người Trịnh Thu Hằng, Trịnh Chí Dụng…”
“Nhưng hôm nay tôi phát hiện ra rồi. Anh rể, anh chắc chắn không phải người bình thường đúng không?”
“Lúc trước anh nói anh là Thế Tử Minh, chẳng lẽ lại là sự thật sao?”
“Oa. Nếu là thật, chị của tôi nhất định sẽ sùng bái anh lắm” Đôi mắt Trịnh Khánh Vân lấp lánh như có thể phát ra ánh sáng, trong mắt đầy vẻ u mê.
Bùi Nguyên Minh không nói gì, anh không nghĩ thân phận của mình lại bại lộ trước mặt người nhà họ Trịnh theo cách này.
Nhưng mà, chắc mọi người cũng không tin lời từ miệng cô gái nhỏ này đi.
Thậm chí, có khi chuyện này còn ảnh hưởng đến việc học tập của Trịnh Khánh Vân cũng nên.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh cân nhắc một chút rồi nói: “Khánh Vân, chuyện hôm nay không phải chuyện tốt gì. Em không cần nói với ba mẹ mình, anh cũng sẽ giúp em giữ bí mật, biết chưa?”
“Nhưng mà sau này đừng giao du với đám bạn học xấu đó nữa, đó cũng là tốt cho em”
Bùi Nguyên Minh nghiêm mặt nói. Trịnh Khánh Vân nghe thấy cũng không thấy phiền một chút nào, ngược lại trong mắt lóe lên một tia kì quái. Thật lâu sau đó cô ta mới khế gật đầu.
“Đúng rồi, anh rể con xe này anh lấy ở đâu ra vậy? So ra chắc chắn không kém chiếc Porsche lần trước anh đi đúng không?”
“Còn nữa, chiếc Porsche kia thật ra cũng là của anh đúng không?” Vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân như vừa khám phá ra một bí mật to lớn lắm.