Vợ chồng Trịnh Tuấn cùng Trịnh Khánh Vân ngồi vào bàn ăn với vẻ mặt yêu thương.
Nói không chừng sau này họ sẽ phải nhờ vào đứa con gái này để được hưởng vinh hoa phú quý nên đương nhiên là họ phải đối xử tốt với cô ta một chút.
Trịnh Tuyết Dương cũng ngồi vào ghế đối diện.
Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh vẫn còn đang đứng phía xa thì không kiềm được nói: “Ba mẹ, sao không bảo anh rể con qua ngồi chung?”
“Cậu ta? Hôm nay bàn tiệc này là chuẩn bị cho con, cậu ta có tư cách gì mà ngồi vào bàn chứ?”
Bây giờ Thanh Linh càng nhìn Bùi Nguyên Minh càng thấy không vừa mắt.
Trước đây ở thành phố Hải Dương thì anh còn cọ nhà vệ sinh, bưng nước rửa chân.
Giờ đến Dương Thành thì anh đã không còn làm những việc đó nữa, như vậy còn cần anh để làm gì?
“Ba thấy tốt nhất là sắp xếp thời gian để cậu ta ly hôn với Tuyết Dương cho rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, nhìn thấy thêm phiền” Trịnh Tuấn chau mày nói.
“Ly hôn? Vậy thì mau ly hôn đi, con nhiệt liệt ủng hộ chị con ly hôn với anh ấy!” Lúc này Trịnh Khánh Vân hơi kích động. “Hả?”
Mọi người điều nhìn Trịnh Khánh Vân với vẻ khó hiểu.
Trước đây khi nhắc đến chuyện của Bùi Nguyên Minh thì cô ta cùng lắm cũng chỉ tỏ ra khinh thường mà thôi.
Nhưng bây giờ cô ta lại nói ủng hộ Bùi Nguyên Minh và
Trịnh Tuyết Dương ly hôn?
Đến cả Bùi Nguyên Minh cũng nhìn cô ta với vẻ hoài nghi. Anh đối xử với cô ta cũng không phải tệ.
Nhưng lúc này cô ta lại cắn ngược lại anh là có ý gì? Trịnh Khánh Vân thấy mọi người đều nhìn mình thì lập tức nói: “Không phải ba mẹ đều nghĩ như vậy sao..”
Nhưng khi cô ta liếc nhìn Bùi Nguyên Minh thì lại tỏ ra hơi ngượng ngùng, cô ta thầm nghĩ nếu chị cô ta và anh rể ly hôn thì cô ta sẽ lập tức gả cho anh rể ngay.
Nhưng bây giờ cô ta không dám để lộ ra suy nghĩ đó của mình.
Nếu không thì không chỉ ba mẹ cô ta không đồng ý mà e là chuyện Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh ly hôn cũng sẽ không thể tiến hành thuận lợi.
Tối đến, lúc đi ngủ, Trịnh Tuyết Dương đến ngủ cùng với Trịnh Khánh Vân.
Trịnh Khánh Vân thấy vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng lại thầm thấy vui trong lòng, cô ta hỏi: “”Chị, chị và anh rể vẫn chưa ngủ với nhau sao?”
“Nhóc con đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?”
Trịnh Tuyết Dương cú nhẹ lên cái trán láng mịn của Trịnh Khánh
Vân.
“Không phải chị ép anh rể em phải ngủ trên ghế sofa” “Mà vì chỗ anh chị thuê bây giờ chật chội quá, không có phòng lớn…”
“Em cũng đừng thấy tủi thân, đợi mấy năm nữa chị kiếm được tiền thì sẽ mua một ngôi nhà lớn, đến lúc đó cho mình em ở một phòng”
Trịnh Tuyết Dương rất thương cô em gái này, chỉ sợ cô ta phải chịu uất ức.
“Chị, thật ra.” Trịnh Khánh Vân do dự một lúc rồi cuối cũng vẫn không nói ra.
Trước đây cô ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh là đồ vô dụng.
Nhưng bây giờ cô ta lại thấy anh rể mình là người có bản lĩnh nhất.
Nếu như anh muốn thì có thể dễ dàng để nhà họ Trịnh được sống trong một biệt thự lớn.
Nhưng cô ta đã hứa với Bùi Nguyên Minh là sẽ không nói gì. Dù sao thì đó cũng là giao kèo của cô ta với Bùi Nguyên Minh, cô ta không muốn đến giao kèo này cũng trở thành đồ bỏ.
“Thật ra thế nào?” Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ không hiểu, cảm thấy dường như mình không nhìn thấu được cô em gái này.
“Chị, không có gì, em hơi mệt, chúng ta mau đi ngủ thôi.”
Sáng hôm sau.
Mặc dù là ngày quốc khánh nhưng lúc này công ty Bạch Vân lại có cả núi việc phải làm, Trịnh Tuyết Dương tất bật, liên tục xử lý công việc của công ty mới.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng chạy đến giúp đỡ.
Dù sao theo họ thấy thì họ phải giúp Trịnh Tuyết Dương trông coi công việc của công ty Bạch Vân.
Tránh cho cô bị người nhà họ Trịnh dụ dỗ.
Trong nhà chỉ còn lại Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.
Bùi Nguyên Minh cũng có việc phải đi làm, nhưng lúc anh vẫn chưa đi thì Trịnh Khánh Vân đã chạy đến nói: “Anh rể, tôi nghe nói anh đã dẫn chị tôi đến Tràng Tiền Plaza mua rất nhiều quần áo, hay là chúng ta cũng đi mua đi.”
“Anh rể, tôi dẫn anh đến chỗ này có rất nhiều thức ăn ngon…”
“Anh rể, chúng ta ra ngoài đi…”
Trịnh Khánh Vân lải nhải cả buổi nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn không có phản ứng gì mà cứ đứng suy nghĩ.
“Phải rồi, anh rể, ngày mốt là sinh nhật của chị tôi, anh định tặng gì cho chị ấy?”
Trịnh Khánh Vân đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.