“Cố lên, Bùi đại sư, đúng không? Chúng ta gặp nhau đã là duyên phận. Nếu có thời gian, ngươi đến Tương Tây một chuyến, gặp được chuyện gì gọi điện thoại cho ta, nhất định có thể giải quyết….”
Miêu Nhân Long ra vẻ thân mật, sau đó rót cho Bùi Nguyên Minh một ly rượu nói: “Nào, uống một chút đi, thứ này rất ngon…”
“Không biết Bùi Đại Thiếu, có muốn uống rượu ngon gì không?”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Miêu Nhân Long cười mà không phải cười, chỉ có thể nói Miêu Nhân Long quá dịu dàng, quá đáng yêu.
Vì vậy, anh cũng không khách sáo mà nâng ly rượu lên chạm vào, nhấp một ngụm nói: “Rượu ngon, rất vui được gặp mọi người.”
“Rượu này ngon, uống rất ngon, hẳn là Latour năm 1987…”
“Ôi, còn nhận biết hàng được sao?”
Người phụ nữ có đôi mắt mảnh mai lúc này khẽ mỉm cười, trên mặt có một biểu cảm cổ quái.
“Xem ra Tĩnh Di chúng ta cũng tìm được con rể rùa vàng, quả nhiên không phải người bình thường!”
” Một hớp liền có thể hét ra phẩm loại rượu đỏ a!”
“Thật hiếm thấy! Thật hiếm thấy!”
” Chỉ có điều, nhãn hiệu ở ngay phía trước, liền cái này cũng nhìn không ra, chẳng phải là mất mặt xấu hổ sao?”
Hiển nhiên, nữ nhân này đã được Miêu Nhân Long chỉ thị, chính là muốn hữu ý vô ý, tổn hại Bùi Nguyên Minh một chút.
Chỉ có như vậy, Vương Tĩnh Di mới có thể hiểu được, nam nhân kém cỏi như vậy, không
Miêu Nhân Long khóe miệng có chút cong lên, sau đó ý tứ sâu xa cười một tiếng.
Tiểu tử này, mặc kệ có bản lãnh hay không, hiện tại toàn trường đều nhằm vào hắn, Miêu Nhân Long liền không tin, Bùi Nguyên Minh làm sao còn có thể nhảy nhót.
Vương Tĩnh Di thì là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một vẻ việc không liên quan đến mình, treo mặt lên thật cao.
Trên thực tế. trong nội tâm nàng đều nhanh muốn vui đến nở hoa rồi.
Bùi Nguyên Minh là ai, nàng Vương Tĩnh Di lại quá là rõ ràng.
Nếu những người này, không có khiêu khích Bùi Nguyên Minh, Bùi Nguyên Minh tốt nhất, chính là một con cừu nhỏ chỉ biết ăn uống.
Nhưng vì đám người này, chủ động khiêu khích Bùi Nguyên Minh, xui xẻo rốt cuộc, là tùy bọn hắn gánh chịu!
Bùi Nguyên Minh đương nhiên có thể nhìn ra được, suy nghĩ của Vương Tĩnh Di, hôm nay anh chưa ăn cơm, cho nên giờ phút này cũng lười so đo, mà tập trung bắt đầu ăn, giống như đã ba ngày chưa đươc ăn cơm.
“Ôi, Bùi Huynh đệ, chớ ăn nhanh như vậy, ăn quá nhanh, nghẹn sẽ không tốt……”
Lúc này, một người đàn ông đeo kính gọng vàng tiến tới, vừa cười vừa cầm ly rượu.