“Ngày mai, chúng ta sẽ tái hôn.”
Trịnh Tuyết Dương đang định nói, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
” Nói như vậy, ta tới không đúng lúc sao?”
Một giọng nói lãnh đạm phát ra, mang theo vài phần cười mà không phải cười.
“Hay là nói, các ngươi Chân Gia Thủ Đô, từ đầu đến cuối đùa bỡn với Kim Gia Kim Lăng chúng ta sao?”
“Đó là một tội rất lớn đó.”
Nghe giọng nói nhẹ như mây gió này, sắc mặt cả Thanh Linh và Ôn Di đều biến đổi.
Trịnh Tuấn sắc mặt cũng là khó coi đến cực điểm.
Ngay cả vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương cũng biến sắc.
Chỉ có Bùi Nguyên Minh mặt mày lãnh đạm xoay người, cùng nam tử đối diện mặc Armani cao cấp, ánh mắt đối đầu.
Kim gia Kim Lăng đại thiếu, Kim Tuấn Anh giờ phút này, biểu lộ thận trọng, vẻ mặt cười mà như không phải cười…
Hai người im lặng nhìn nhau, ánh mắt Bùi Nguyên Minh vô cùng lãnh đạm, trong mắt Kim Tuấn Anh tràn đầy ý cười mà không phải cười.
Ánh mắt của Thanh Linh, Ôn Di và những người khác, quét qua hai người bọn họ, sau đó càng thêm khịt mũi coi thường Bùi Nguyên Minh.
Kim Tuấn Anh diện quần áo hàng hiệu cao cấp, còn Bùi Nguyên Minh, thì diện quần áo giảm giá của các quầy hàng lề đường.
Kim Tuấn Anh có khí chất của tầng lớp thượng lưu, còn Bùi Nguyên Minh là một người khiêm tốn
Kim Tuấn Anh là Kim Gia Kim Lăng đại thiếu, thân phận hiển hách, trong giới đỉnh cấp hô mưa gọi gió!
Còn Bùi Nguyên Minh thì sao? Dựa vào thân phận một thầy Phong Thủy, tại Kim Lăng lừa người này, gạt người kia, tưởng như đã chạm đến cánh cửa của xã hội thượng lưu, nhưng thực ra so với năng lượng của Kim Tuấn Anh thì chỉ đơn giản vậy thôi. quả thực chính là ánh sáng đom đóm cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng.
Lúc này, Thắng Linh và những người khác đều hơi bĩu môi, bọn hắn cũng không biết, Bùi Nguyên Minh ở đâu ra dũng khí, dám cùng Kim Tuấn Anh đối mặt.
Lúc này, Ôn Di vội mở miệng nói: “Kim Đại Thiếu, ngài tới vừa vặn, đây là tài xế của Trịnh gia!”
“Một tên tài xế tầm thường, thế mà mưu toan đánh chủ ý Trịnh Tuyết Dương tiểu thư, đây quả thực là không biết tôn ti, không biết sống chết!”
” Trịnh Tuyết Dương tiểu thư đã nhiều lần giải thích, mình đã có người trong lòng, hắn con cóc ghẻ này, căn bản không có khả năng ăn thịt thiên nga!”
“Nhưng là tên vương bát đản này, còn chẳng biết xấu hổ. . .”
“Câm miệng.”
Kim Tuấn Anh nhàn nhạt mở miệng.