Dưới sự chế giễu của mọi người, khuôn mặt của Trịnh Khánh Vân đỏ bừng lên.
Giờ phút này, cô ta không chịu được nữa mà giơ tay kéo góc áo của Bùi Nguyên Minh, nói nhỏ: “Anh rể, đi thôi! Chúng ta có thể đặt nhà hàng khác mà.”
“Cứ ăn ở đây đi, anh khá thích nơi này. Nếu nhà họ Trương không tiếp đón anh thì đổi một ông chủ khác là được rồi.” Bùi Nguyên Minh nói một cách rất thản nhiên.
“Ha ha, được thôi, chúng tôi sẽ chờ, vẫn còn ba phút đẩy.” Trương Bình Phước nhìn đồng hồ của mình, trên mặt lộ ra biểu tình như đang xem kịch. “Còn một phút..”
Ngay khi Trương Bình Phước đang đầy đắc ý thì cánh cửa thang máy đột nhiên được mở ra.
Một vài người đàn ông mặc âu phục mang giày da bước đến chỗ Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ cung kính mà nói: “Anh Minh, từ hôm nay chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm điều hành nhà hàng xoay này. Chuyện đặt bao hết vào ngày mốt, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức làm ổn thỏa cho anh”
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều sững sờ.
Trịnh Khánh Vân càng thêm kinh ngạc, thân thể cô ta khẽ run lên.
Sao anh rể có thể làm được vậy chứ? Chỉ là một cuộc gọi mà thôi, làm sao có thể?
Đúng là không thể tin được!
Trương Bình Phước nhìn cảnh tượng trước mắt rồi chế nhạo: “Thật thú vị! Anh còn tìm mấy người này đến diễn trò à? Tưởng chỉ cần tùy tiện tìm vài diễn viên đến là có thể điều hành nhà hàng của chúng tôi ư? Anh có biết người đứng sau nhà họ
Trương chúng tôi không?”
Trương Bình Phước khoanh tay. Phía sau nhà họ Trương là tập đoàn Thiện Nhân, và người nắm quyền điều hành tập đoàn Thiện Nhân là một nhân vật cực kỳ vĩ đại, anh Minh.
Có bối cảnh như vậy, thử hỏi có ai dám đặc tội với nhà họ Trương ở Dương Thành chứ?
Ngay khi Trương Bình Phước đang định tiếp tục lớn tiếng châm chọc Bùi Nguyên Minh thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên.
“Alo, ba à? Sao đột nhiên lại gọi cho con? Đúng vậy, con đang ở nhà hàng xoay..”
Lúc này, Trương Bình Phước mơ hồ cảm thấy có dự cảm xấu. Cuộc gọi này hình như đến rất “đúng lúc” ha?
Giọng nói của gia chủ nhà họ Trương ở đầu dây bên kia run lên: “Thắng nhóc vô tích sự! Mau quỳ xuống cầu xin người đó tha thứ cho mày! Mày có biết mày đã đắc tội ai không? Nếu người đó không chịu tha
thứ cho mày thì sau này ở Dương Thành sẽ không còn nhà họ Trương nữa”
“Ba, ba đang nói cái gì vậy? Con có đắc tội với ai đâu? Cùng lắm con chỉ mắng một tên khố rách áo ôm vài câu thôi.” Trương Bình Phước hoàn toàn không thèm quan tâm, không hề hay biết bản thân mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối.”
“Mày… mày… mày… Mày có biết người đó là ai không? Đó chính là người trong truyền thuyết kia đó. Tao nói cho mày biết, mày mau quỳ xuống cầu xin người ta tha cho mày đi! Nếu không, nhà họ Trương chúng ta sẽ tiêu tùng đó.”
” Con trai, ba xin con! Con đừng bao giờ nói lung tung gì nữa, ba rất khó khăn mới có thể đi đến nước này, ba không muốn nửa đời sau của mình phải đi ăn xin đâu.”
Nghe giọng điệu của ba mình, đặc biệt là mấy chữ “người đó”, sắc mặt của Trương Bình Phước đột nhiên thay đổi. Thậm chí, sắc mặt của anh ta còn trở nên tái nhợt.
Tuy rằng anh ta là công tử bột nhưng anh ta không hề ngốc chút nào.
Người có thể khiến ba anh ta sợ đến mức không dám nhắc đến tên của họ, trong cả Dương Thành, chỉ có một người. Đó chính là… người trong truyền thuyết.
Người đó!
“Bụp…”
Không cần Bùi Nguyên Minh nói thêm lời nào nữa, Trương Bình Phước quỳ xuống ngay tức khắc.
Giờ phút này, anh ta run lên bần bật, đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo hồng hách vừa rồi, đến cả nhìn Bùi Nguyên Minh anh ta cũng không dám.
Người trong truyền thuyết!
Trước mặt người đó thì anh ta chỉ là con sâu cái kiến, chỉ là một hạt bụi, ngay cả tư cách ngưỡng mộ người đó anh ta cũng không có.
“Tôi sai rồi… Cô Dương, tôi xin lỗi. Vị này, tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Mong anh rộng lượng, cứ coi tôi như một cái rằm, tha cho tôi đi..”
Nhìn thấy Trịnh Bình Phước kiêu ngạo hống hách giờ đang quỳ xuống dập đầu như giã tỏi thì Trịnh Tuyết Dương vừa kinh A ngạc vừa cảm thấy buồn cười.
“Anh rể, hay là bỏ qua cho anh ta đi”
Bùi Nguyên Minh gật đầu đi vào nhà hàng.
Một nhân vật nhỏ bé như vậy không có tư cách để anh nhìn nhiều thêm một giây.