“Tôi đã cho anh cơ hội rồi.” Thanh âm đạm mạc truyền đến từ sau lưng. Thường Kinh Hạ khi nãy còn vô cùng hung hăng, bây giờ lại theo bản năng mà rùng mình một cái.
Anh ta nhanh chóng xoay người, nhanh chóng nhìn thấy đám tay chân của mình nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Đồ ở rể, mày muốn làm gì? Nếu mày chọc vào tao, đừng nói mày mà cả nhà họ Trịnh cũng đi đời” Thường Kinh Hạ rất sợ hãi, nhưng dù sao anh ta cũng ở trong giới này lâu rồi nên giọng nói và vẻ mặt vẫn có thể giữ được bình tĩnh, cố làm ra vẻ nói.
“Nói cho tôi biết ai sai anh tới đây” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.
“Mày không xứng để biết”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, tay càng ngày càng dùng sức lớn hơn.
Lúc này Thường Kinh Hạ chỉ cảm thấy cổ mình như bị quấn bởi một sợi dây thừng không ngừng thắt chặt lại, khiến cho anh ta hô hấp càng này càng khó khăn.
Rơi vào tình trạng này, trong mắt anh ta xuất hiện vẻ hoang mang.
Anh ta hiểu rõ tên ở rể này là người hung hãn, nếu như mình còn không biết sống chết thì rất có thể một phút sau anh ta sẽ hồn lìa khỏi xác.
“Anh… anh thả tôi ra đã, tôi nói cho anh biết… Thường Kinh Hạ mở miệng cũng rất khó khăn, gian nan nói ra câu đấy.
Bùi Nguyên Minh giơ tay lên, lạnh lùng nhìn Thường Kinh Hạ. Thường Kinh Hạ đưa tay lên xoa vú, vẻ mặt chần chờ, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Tên ở rể, tôi biết anh không phải người bình thường, nhưng mà tốt nhất thì anh không nên biết vị
quý nhân kia, như vậy không tốt cho anh…”
“Dòng họ Bùi đúng không?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Bùi Văn Kiên hay là Bùi Diễm Lan?”
“Tứ kiệt nhà họ Bùi?” Ánh mắt Thường Kinh Hạ lóe lên vẻ tự giễu: “Tôi không có tư cách tiếp xúc với những đại nhân vật ấy, có điều thân phận của vị quý nhân kia cũng rất cao, chỉ cần lần này có thể giải quyết anh thì tôi sẽ được leo lên cành cao, đáng tiếc.”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn anh ta, tiện tay lấy điện thoại của Thường Kinh Hạ ra, bấm một dãy số.
“Thường Kinh Hạ, đã giải quyết xong người đó rồi à?” Thanh âm của đối phương lạnh lùng, có điều vừa mở miệng đã tự thừa nhận rất nhiều chuyện.
Bùi Nguyên Minh tiện tay ném điện thoại xuống đất, cười trào phúng: “Ông ta? Quản gia biệt
viện Bạch Vân của dòng họ Bùi, đây chỉ là một người làm, một con chó do Bùi Văn Kiên nuôi, vậy mà ở trong mắt anh lại là quý nhân sao?”
Nói xong lời này, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi, lần này không có ai ngăn cản nữa.
Ở trong mắt anh, Thường Kinh Hạ chẳng còn tí hứng thú nào để anh động thủ nữa, bởi vì anh ta không xứng. Bên kia điện thoại, tổng quản Bùi bị sợ hết hồn, điện thoại cách một tiếng rơi xuống đất.
Thường Kinh Hạ hơi sửng sốt nhìn theo bóng lưng Bùi Nguyên Minh.
Anh rốt cuộc là ai?
Ở trong mắt anh, quản gia Bùi cao cao tại thượng, được vô số người ở Dương Thành nịnh nọt chỉ là một con chó thôi sao?
Biệt viện Bạch Vân.
EGO Quản gia Diệp quỳ xuống giữa đại sảnh rộng lớn kêu “bộp” một tiếng, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, sâu trong phòng khách, Bùi Văn Kiên đang chơi cờ một mình mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Anh ta biết rồi?”
“Thuộc hạ vô dụng! Thuộc hạ đáng chết!” Quản gia Diệp cúi
thấp đầu nói.
“Không sao, nếu ngay cả nhân vật nhỏ ông tự tiện tìm cũng có thể giết chết anh ta thì Thế Tử Minh của chúng ta không phải quá vô dụng rồi sao?”
Vẻ mặt Bùi Văn Kiên lãnh đạm, không phủ định. “Một trò chơi nhỏ mà thôi, không cần để ý”
“Hiện tại tôi chỉ thắc mắc là Thế Tử Minh của chúng ta có ra tay với nhà họ Bối hay không…”
Quản gia Bùi thở ra một hơi, sau đó nghi ngờ nói: “Cậu hai, nhà họ Bối không phải là do một tay anh nâng đỡ lên hay sao? Nếu bây giờ để bọn họ đối đầu với người kia, liệu có làm tổn hại lợi ích của chúng ta ở Lĩnh Nam..”
Bùi Văn Kiên cười nhạt, nói: “Không sao”
“Người như Bối Hoàng Triết có dã tâm quá lớn, năm gần đây đã hơi nằm ngoài tầm khống chế của tôi. Nếu tôi tự mình động thủ với cậu ta thì sẽ không tránh khỏi việc có người bất mãn, còn nếu Thế Tử Minh giúp tôi làm việc đó thì không còn gì tốt hơn…”