Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua, sau đó hơi sững sờ: “Nghị định bổ nhiệm?”
“Kim Chính Đức sao?”
Chu Quảng Lộc khẽ gật đầu, nói: “Bởi vì cái gọi là nước không thể một ngày vô chủ, dân không thể một ngày không có vua.”
“Kim Lăng cũng là như thế.”
“Buổi sáng hôm nay, đồng thời tại lúc tuyên bố cha ta nhậm chức.”
“Cũng tuyên bố bổ nhiệm Kim Chính Đức.”
“Bắt đầu từ giờ phút này, Kim Chính Đức mới là người đứng đầu Kim Lăng.”
“Đại quyền quan phủ Kim Lăng, đều rơi vào trong tay Kim Gia. . .”
“Mà Kim Chính Đức, chính là Kim Gia chi chủ Kim Lăng, là phụ thân của Kim Tuấn Anh.”
“Trước đó, hắn một mực đang phục vụ ở ba tỉnh phía Bắc.”
“Lần này trở về, cũng coi là vinh quy quê cũ.”
Nói đến đây, Chu Quảng Lộc mỉm cười một tiếng, biểu lộ mỉa mai nói không nên lời.
Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên lý giải được, tại sao Chu Quảng Lộc mới vừa cùng mình móc tim móc phổi mà nói, bọn họ đều là hạt nhân.
Bởi vì, đơn thuần từ góc độ thế cục biến động xem ra, Kim gia gia chủ trở về Kim Lăng.
Từ nay về sau, quan phủ Kim Lăng, gần như là Kim Gia định đoạt.
Mà Tạ Môn cùng ẩn thế sáu nhà bên này, thật vất vả trợ giúp Thiên Môn Trại mở ra cục diện, sợ rằng sẽ trở nên không có bất kỳ cái ý nghĩa gì.
“Mặt khác, cậu cũng đã biết, Abe Yixin vì cái gì, lại lấy thân phận đặc sứ để đến Kim Lăng hay không?”
Chu Quảng Lộc lại uống một ly trà, sau đó giống như cười mà không phải cười mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh nhíu nhíu mày, sau đó chậm rãi nói: “Đến chúc mừng hay sao?”
“Không sai.”
Chu Quảng Lộc một mặt mỉa mai.
“Đến chúc mừng cho người đứng đầu tân nhiệm Kim Lăng. . .”
“Ầm —— ”
Ngay tại thời điểm sắc mặt Bùi Nguyên
Cổng sân bị người phá tan.
Sau đó một hình bóng toàn thân tản ra mùi hương mềm mại, trực tiếp bị quẳng vào.
Nàng toàn thân đỏ ửng, trên thân mồ hôi đầm đìa, dường như cố gắng gượng đứng lên, nhưng đã không còn khí lực.
Đồng thời, áo ngực cùng tất chân của nàng, tựa hồ cũng bị người xé nát, và có rất nhiều chỗ không nên nhìn thấy,lộ ra.
Bùi Nguyên Minh vô thức nhìn sang, sau đó sắc mặt hơi đổi một chút.
Hình Lam! ?
Nàng thế nào bị đưa tới đây! ?
“Xéo đi, không nên quấy rầy Abe nhị thiếu chúng ta hưởng thụ!”
“Ai dám làm xấu thời khắc tốt đẹp của nhị thiếu chúng ta!”
“Ta Thượng Điền Thải Hương cam đoan, hắn chết không có chỗ chôn!”
Ngoài chỗ cửa vào, thanh âm phách lối truyền tới.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến, mà là bước nhanh vọt ra, đỡ lấy Hình Lam nói: “Cô thế nào lại ở đây?”
“Xảy ra cái sự tình gì rồi?”
Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh còn áp chế mạch môn của Hình Lam.
Rất nhanh, anh liền phán đoán, Hình Lam bị người hạ thuốc, mà lại dược tính mãnh liệt, tùy thời đều sẽ phát tác.
Không đợi Bùi Nguyên Minh kịp suy nghĩ, lấy thân phận của Hình Lam, thế nào lại bị người hạ dược.
Lúc này, Hình Lam phát giác được, có người đụng tới nàng, nàng giãy giụa muốn rời khỏi.
Nhưng là vừa mới ngẩng đầu, nàng nhìn thấy mặt Bùi Nguyên Minh, lập tức liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói: “Thật sự là anh, thật tốt. . .”