Sau đấy ngắt máy.
Bùi Nguyên Minh trước nhất là đi vào Văn phòng Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thiện Nhân, bảo Hạ Vân tạm ngưng tất cả công tác công tay, tra rõ chuyện này.
Hạ Vân năm ấy cũng biết về Phùng Văn Hạo.
Khi nghe rằng anh ta đã qua đời từ lâu thì cực kỳ kinh ngạc, nhanh chóng đi tra.
Chỉ khoảng nửa tiếng sau, vẻ mặt Hạ Vân tái mét, bước thoăn thoắt đi vào.
“Điều tra ra hết rồi à?”
Bùi Nguyên Minh trâm giọng hỏi.
“Đã tra xong ạ.”
Hạ Vân nhẹ giọng đáp: “Ba năm trước đây, ba ngày sau khi anh bị ép phải rời khỏi Dương Thành thì, Phùng Văn Hạo đã bị người khác ném xuống sông Châu Giang…”
“Do Bùi Văn Kiên làm à?”
Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo mở miệng hỏi.
“Không phải Bùi Văn Kiên, là người họ Bối”
Hạ Vân nói.
“Người nhà họ Bối, vào lúc ấy vì muốn chứng minh lập trường của mình, nên đã ra tay với Phùng Văn Hạo.”
“Người họ Bối”
Chén trà Bùi Nguyên Minh cầm trong tay bị siết chặt.
“Tổng Giám đốc, anh đừng quá xúc động, bây giờ nhà họ Bối đã chẳng còn là nhà họ Bối năm xưa, Bối Thiếu Long cũng không hề giống Bối Thiếu Long trước đây nữa rồi.”
“Nhà họ Bối bây giờ, là gia tộc đứng nhất trong số những gia tộc hạng nhất ở Đà Nẵng, là dạng khó đối phó đấy”
Hạ Vân khá lo lắng cất giọng nói.
Bùi Nguyên minh đứng lên, nhìn về phía bờ biển, chậm rãi bảo: “Phùng Văn Hạo là người bạn thân tốt nhất, là người anh em tốt nhất của tôi”
“Cậu ấy bởi vì tôi mà bị người ta hại chết, trước đây tôi không biết, hôm nay nếu đã biết, thì cũng phải lôi đám đã giết chết cậu ấy ra chôn cùng.”
Giọng điệu Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo, tưởng như đang nói một chuyện gì lông gà vỏ tỏi, vẩn vơ chẳng đáng kể đến.
Hạ Vân hít sâu một hơi, lập tức đáp: “Tổng Giám đốc, nghĩ kế sách rồi hãng hành động, tôi sẽ nhanh chóng tra xét tình huống nhà họ Bối thật rõ ràng…”
“Mất bao lâu?”
Bùi Nguyên Minh cố gắng bình tĩnh lòng mình.
“Một tuần, trong một tuần, chúng ta sẽ có thể tra ra rõ ràng toàn bộ mọi thứ về nhà họ Bối, như vậy, khi ra tay mới nắm chắc được.”
Hạ Vân nghĩ ngợi một hồi lâu mới đáp.
“Hạ Vân, cô vất vả rồi”
Bùi Nguyên Minh nhìn Hạ Vân bằng ánh nhìn sâu sắc: “Chuyện
này xong xuôi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho cô”
Hôm sau.
Có Hạ Vân đi theo, Bùi Nguyên Minh đi đến thăm mộ Phùng Văn Hạo.
Bởi vì dính dáng đến nhà họ Bối, ngay cả nghĩa trang mà Phùng Văn Hạo cũng chẳng thể vào.
Cậu ấy chỉ có thể bị chôn cất, đắp thành một nấm mộ ở bãi tha ma.
Trên phần mộ cỏ dại mọc um tùm. Thêm mấy.
năm nữa, chẳng mấy chốc, sợ là muốn tìm cũng chẳng thể tìm ra.
“Văn Hạo, tôi đến thăm cậu đây”
Bùi Nguyên Minh đứng trước mộ, vẻ mặt nghiêm trang.
Năm đó, Bùi Nguyên Minh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi tự mình xây dựng Tập đoàn Thiên Ý, Phùng Văn Hạo vẫn luôn giúp đỡ anh, thậm chí thay anh cản không biết bao nhiêu kẻ đâm lén sau lưng.
Thậm chí khi Bùi Nguyên Minh dàn xếp chuẩn bị mọi thứ trước khi tạm thời rời khỏi Dương Thành, cũng là Phùng Văn Hạo bôn ba khắp chốn.
Bùi Nguyên Minh đã suy đoàn cẩn thận, nguyên nhân cái chết của Phùng Văn Hạo không thể là do địa vị của nhà họ Bối được.
Nguyên nhân lớn hơn cả, chỉ sợ là vì nhà họ Bối âm mưu muốn chiếm đoạt những gì mình chuẩn bị làm đường lui kia.
Mà Phùng Văn Hạo thì sống chết không đồng ý, cho nên mới bị ném xuống sông Châu Giang làm mồi cho cá rỉa.
ấy nhiều vô cùng, bây giờ có thể sử dụng đến rồi, hoàn toàn không phải thứ mà một gia tộc đứng nhất có thể tưởng tượng ra nổi.
“Còn nữa, có gì cô nhờ người sửa sang lại phần mộ này một chút. Mộ của người anh em tôi, không thể ngay cả phần bia mộ tử tế cũng không có được.”
Ở chốn này chôn chân một hồi lâu, Bùi Nguyên Minh mới đứng thẳng dậy: “Bi thôi, đi thăm ba mẹ Văn Hạo thôi”
“Tổng Giám đốc, tôi mới tra ra, ba mẹ của anh Phùng, đang ở trong thôn Yên Nghĩa cách nơi này không xa”a