Giờ phút này chỉ nhìn thấy đám người bỗng nhiên nhường ra một con đường, ngay sau đó có hai người bước vào.
Người đi phía trước tất nhiên chính là Ngô Kim Hổ, phía sau là Lão Cửu Đạo Môn.
“Đây là anh Hổ người mới nhậm chức trong thế giới ngầm, còn người phía sau là Ngài Cửu, Lão Cửu của Đạo Môn sao?”
Dù gì thì anh Long cũng là người lăn lộn trong giới này, tuy là không được coi là người có tầm ảnh hưởng trong đó, nhưng anh ta làm người cẩn trọng, trước giờ vẫn luôn nghe ngóng nắm bắt rất rõ tình hình của thế giới ngầm.
VÌ vậy anh ta hầu như đều nhận ra mấy ông lớn trong giới này ở Dương Thành.
Mà trong mắt của mấy người như Ngô Kim Hổ và Lão Cửu Đạo môn, thì anh ta thật sự cùng lắm cũng chỉ là một tên đàn em mà thôi, thậm chí còn không bằng.
“Ngài Kim Hổ, ngài Cửu, cơn gió nào đã đưa những nhân vật lớn như các ngài đến nơi nhỏ bé này của chúng tôi vậy?” “Các ngài đến đây khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng vinh dự!”
Anh Long cúi gập người rồi mở miệng nịnh nọt.
Chỉ là cho dù Ngô Kim Hổ hay Lão Cửu Đạo Môn đều không thèm để ý đến anh ta như cũ.
Họ trực tiếp đi thẳng vào trong sân nhỏ, sau đó chào hỏi với Bùi Nghiêm Minh: “Cậu Nghiêm Minh, có việc gì cần chỉ thị”
“Cái… cái gì?”
Lúc này anh Long cùng với đám đàn em của mình đều hơi sững sờ, cảnh tượng trước mắt này quả thật quá khó tin!
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì dù có thể nào đi chăng nữa cũng sẽ không tin!
Những ông lớn trong thế giới ngầm như Ngô Kim Hổ và Lão Cửu Đạo môn này lại tỏ ra cung kính với Bùi Nghiêm Minh như vậy sao?
Rốt cuộc người thanh niên trông có vẻ ngoài bình thường không có gì nổi bật này lại có thận phận như thế nào?
Giây phút này mọi người có mặt ở đây đều ngốc lặng.
Ngay cả hai vợ chồng nhà Phùng Bác Thiếu cũng đều ngây người.
Họ có chút không dám tin nhìn Bùi Nghiêm Minh và cảm thấy hơi khó hiểu.
Chỉ thấy anh Long lúc trước ngông cuồng ngạo mạn, khi đối mặt với những người này lại tỏ ra nhút nhát ra làm sao, thì đã biết được những người đến sau này giỏi đến mức nào.
Nhưng tại sao họ lại tỏ ra kính cẩn với anh như vậy chứ?
Rốt cuộc Bùi Nghiêm Minh này có thân phận ra sao?
Lúc này Bùi Nghiêm Minh lại không hề bận tâm đến hai người họ mà đưa vợ chồng Phùng Thiếu Bác vào trong phònh.
Hạ Vân chậm hơn một bước thong thả lên tiếng: “Họ bắt nạt người lớn trong nhà của Tổng giám đốc, các anh cứ xem tình hình mà xử lý đi.”
“Ngoài ra giúp tôi thử một chút xem hình xăm con rồng trên
người của anh ta có thể chịu đựng nổi không?”
Hạ Vân nói xong cũng đẩy cửa bước vào trong.
Sau khi nghe thấy những lời của cô ta, Lão Cửu Đạo Môn cũng không dám tùy tiện ra lệnh, mà là nhìn thoáng qua Ngô Kim Hổ.
Dù sao Ngô Kim Hổ mới là đệ tử chân truyền của vị kia còn ông ta chỉ là chân chạy việc vặt mà thôi.
Ngô Kim Hổ lúc này mới nở nụ cười rồi nói: “Những người khác đều giao cho ông, còn anh Long này để tôi tự mình xử lý đi”
“Tôi là Hổ, anh ta là Long, người ta thường nói rồng hổ đánh nhau, hôm nay tôi phải tận tình chơi đùa một chút mới được.”
Nghe thấy câu này của anh ta, đám người anh Long bị dọa tới mức suýt chút nữa ngất xỉu.
“Đánh cho tôi!”
Chẳng mấy chốc theo lệnh của Lão Cửu Đạo Môn vừa thốt ra, mấy tay đấm đã trực tiếp xông lên.
Mà Ngô Kim Hổ lại tự mình đi về phía anh Long.
Anh Long này ngày thường khi bắt nạt những người dân nghèo khó đều tỏ ra huênh hoang ngang ngược.
Nhưng khi đụng phải Ngô Kim Hổ, ngay cả sức lực chống trả cũng không có, mấy giây sau đã nằm bò trên đất chỉ còn thừa lại sức lực để co giật.
Mấy tên đàn em dưới quyền của anh ta cũng không khá hơn là bao. Ngày thường khi đánh người đều ra tay rất nặng, nên bây giờ khi họ bị đánh cũng nhận lại tương tự như vậy.
Nhất là khi Ngô Kim Hồ dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết bọn côn đồ này muốn làm gì Hạ Vân, vì vậy anh ta ra tay càng không hề thương tiếc.
Trong phòng, Bùi Nghiêm Minh hoàn toàn không quan tâm đến tình hình bên ngoài.
Anh tin rằng với năng lực của Ngô Kim Hổ không những sẽ khiến anh hài lòng mà còn sẽ giải quyết tốt hậu quả sau đó.
Thậm chí chờ đến khi anh ra khỏi cửa đã nhìn không thấy vết máu nào cả.
“Bùi Nghiêm Minh sao cháu lại giỏi như vậy?” Phùng Thiếu Bác nhìn anh mà cảm thấy khó tin.
Anh trầm giọng đáp lại: “Chú cứ yên tâm đi, có cháu ở thì mọi người sẽ không sao cả”
“Còn có cháu đã điều tra rõ ràng chuyện của Văn Hạo rồi!”
“Hãy cho cháu thêm một chút thời gian, một tuần sau cháu sẽ khiến tất cả những kẻ đã hại chết anh ấy lúc trước phải quỳ lạy trước mộ của anh ấy!”
“Đến lúc đó, có ân báo ân, có oán báo oán…”