Ở nhà, Bùi Nguyên Minh gọi điện thoại cho Hạ Vân, sau khi cúp điện thoại, Trịnh Tuyết Dương liền gọi điện thoại cho Bùi Nguyên Minh bảo anh đi đến công trường.
Sau khi Bùi Nguyên Minh tới, anh ngạc nhiên phát hiện rằng nơi này chỉ có thủ hạ của Lão Cửu Đạo Môn đang làm việc.
Bùi Nguyên Minh đi đến trước mặt Trịnh Tuyết Dương hỏi: “Thế này là sao?”
Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương có chút kỳ lạ, nói: “Buổi sáng, bên Tập đoàn Thiện Nhân có gọi điện tới, nói là tập đoàn con tán thành em trở thành tổng giám đốc của công ty…” “Anh nghe nói mấy người ông nội sau khi nhận được điện thoại liền nối trận lôi đình, trước tiên kêu người đem kỹ sư cùng công nhân đi rồi.” “Em là tổng giám đốc, tại sao bọn họ lại không nghe lời của em?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày hỏi. “Vấn đề ở đây không phải là nghe theo ai, kỹ sư cùng công nhân đều là những người thông minh. Trong nội bộ của chúng ta hiện đang rối loạn, nếu như việc này vẫn chưa được giải quyết thì họ sẽ không đến làm việc đâu.” Trịnh Tuyết Dương thở dài nói. “Hiện tại phải làm sao đây?”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ, hiểu được lý do mà các công dân làm vậy.
Cuộc chiến quyền lực bên trong các gia tộc lớn đều thường là giết người không dao.
Lúc trước, khi toàn bộ Nhà họ Trịnh đều ủng hộ Trịnh Tuyết Dương thì bọn họ đương nhiên là nghe theo tổng giám đốc.
Chính là bây giờ Trịnh Tuyết Dương sắp bị trục xuất khỏi Nhà họ Trịnh, nhưng bên Tập đoàn Thiện Nhân lại muốn cô tiếp tục làm tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Vân.
Trong trường hợp này, hai bên đã có mâu thuẫn rất lớn.
Thêm vào đó, việc Bùi Nguyên Minh mạo phạm với Nhà họ Bối đã được truyền ra.
Dưới tình hình này, làm sao mà những người công nhân đó lại không sợ hãi?
Trừ phi có thể giải quyết triệt để vấn đề ở Nhà họ Trịnh, nếu không, dù cho Trịnh Tuyết Dương có là tổng giám đốc của Tập đoàn Bạch Vân thì muốn sai bảo người khác làm việc cũng rất khó.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ nhanh chóng, thật ra anh không quá để tâm đến việc này, chờ đến hai ngày sau có thể tự mình giải quyết triệt để Nhà họ Bối thì tự nhiên những người đó sẽ trở lại thôi.
Công trường có đình công một hai ngày thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Cô nhìn Bùi Nguyên Minh chẳng những không nói lời nào mà còn lộ ra dáng vẻ không sao cả thi Trịnh Tuyết Dương có chút tức giận. “Bùi Nguyên Minh, anh có biết bởi vì thái độ bừa bãi của mình gần đây mà gây biết bao nhiêu ảnh hưởng cho em không?” “Tại sao anh không để cho em bớt lo lắng lại hả?” “Em cũng hiểu đạo lý lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nhưng mà em cũng hy vọng bản thân có thể sống tốt một chút.”
Trịnh Tuyết Dương mặc
dù đang trách cứ Bùi Nguyên Minh nhưng cô vẫn không có ý định rời khỏi anh.
Bùi Nguyên Minh tươi cười nhìn Trinh Tuyết
Dương, đợi đến khi cô bùng nổ một hồi xong, Bùi Nguyên Minh mới mỉm cười nói: “Em yên tâm, sau khi anh giải quyết xong chuyện với Nhà họ Bối, thì công nhân viên của Tập đoàn Bạch Vân sẽ trở lại thôi.” “Bên Tập đoàn Thiện Nhân vẫn thừa nhận em là tổng giám đốc như cũ phải không? Chỉ cần có sự ủng hộ của bọn họ thì tay chân của Nhà họ Trịnh ở Tập đoàn Bạch Vân cũng không có bao nhiêu tiếng nói.” “Chỉ cần làm tốt dự án làng du lịch ở núi Bạch Vân là cách tốt nhất giúp em chứng minh được năng lực của mình.” “Đến lúc đó, cho dù bị buộc rút khỏi Tập đoàn Thiện Nhân và Nhà họ Trịnh, thì chúng ta cũng có vốn làm ăn, không phải sao?” “Lấy năng lực của vợ anh, trong vòng ba năm xây dựng một tập đoàn đa quốc gia thì có hơi khó, nhưng thành lập một công ty được đưa ra thị trường có lẽ là rất đơn giản.”
Sau đó, Trịnh Tuyết Dương bị dọa bởi lời nói của Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng là cô không thể nào tin được rằng đến thời điểm này rồi mà Bùi Nguyên Minh tràn ngập tự tin như vậy.
Cô thở dài, rồi nhẹ nhàng nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có việc gì giấu em phải không?”
Bùi Nguyên Minh suy tư, tươi cười nói: “Anh không giấu em việc gì cả, không phải anh đã nói rồi sao, anh là Thế Tử Minh, chỉ là một Nhà họ Bối thôi, hai ngày sau anh thuận tay giải quyết.” “Vâng vâng vâng, anh là Thế Tử Minh…” “Có điều, Thế Tử Minh của em, nói không chừng hai ngày sau chúng ta đều mất mạng, đến lúc đó chúng ta có thể làm đôi uyên ương sống chết có nhau rồi.”
Dĩ nhiên, Trịnh Tuyết Dương không tin lời Bùi Nguyên Minh, mà chỉ đem lời nói này xem như một câu chuyện cười thôi.
Bùi Nguyên Minh thở dài, anh đã sớm biết dù mình có nói thật thì cũng chẳng ai tin. Trầm tư một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: “Thật ra, anh nghe nói rằng hai ngày sau Thế Tử Minh sẽ ra tay đối phó với Nhà họ Bối, cho nên, có vẻ như vận may của chúng ta khá tốt đấy, Nhà họ Bối sẽ sụp đổ, mà chúng ta cũng không có việc gì cả.”
Nghe vậy, Trịnh Tuyết Dương nở nụ cười vui vẻ, hỏi: “Thật vậy sao?” “Ừ, em chờ tin tức tốt của anh đi.”
Bùi Nguyên Minh không biết phải làm sao cả, đầu năm nay, lời nói thật mà cũng chẳng ai tin cả!