Cùng với ánh mắt biến đổi của Bối Thiếu Long, lúc này Lý Bảo Tuân cũng phục hồi tinh thần lại, ông ta đột nhiên vung tay lên, những tên côn đồ kia từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần từng bộ mặt hung ác độc địa nhìn Bùi Nguyên Minh.
Lúc này Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Ngô Kim Hồ một cái, Ngô kim Hồ nhanh chóng cúi người chống hai tay xuống.
Mà ở phía sau lưng Bùi Nguyên Minh, lúc này bốn người đều lần lượt cúi đầu mà đứng. “Có thể bắt đầu rồi.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng tuy nhiên giọng nói có vẻ bình thản này đối với Ngô Kim Hổ lại giống như thánh chỉ. “Vâng!”
Ngô kim Hổ không có nói lời vô ích mà lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi điện: “Chuẩn bị động thủ!”
Thấy người nhà họ Bối vẻ mặt mờ mịt nhìn bên này Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Ngại quá để các người đợi lâu rồi hôm nay vở kịch hôm nay chính thức bắt đầu!”
Bối Hoàng Triết giận dữ hét: “Bùi Nguyên Minh!
Mày chỉ là một phế nhân lại muốn giở trò gì?” “Mày ngoại trừ việc cáo mượn oai hùm còn có thể làm gì?” “Chính là một đứa con rể lại…lại dám nhiều lần giở trò trước mặt người nhà họ Bối chúng ta mày là cái thá gì!” “Ầm_”
Vừa lúc đó một đóa pháo hoa phóng ra giữa không trung, mặc dù là ban ngày thế nhưng vẫn hết sức lóa mắt.
Thấy đóa pháo hoa này người nhà họ Bối một mảnh mờ mịt.
Cho dù là chị Hồng, bọn tiểu quỷ cũng có chút khó hiểu. Đây là cái tình huống gì?
Ai biết đóa pháo hoa này là biểu thị loại tin tức gì?
Thế nhưng tên cầm đầu Lý Bảo Tuân lúc này sắc mặt lại cuồng biến bởi vì ông ta nhớ lại trên đường có kể lại!
Đặc biệt ban ngày thấy pháo hoa, khóe mắt ông ta đập liên hồi.
Tình huống có vẻ không đúng lắm, Bối thế tử hay là chúng ta mau chóng rút lui thôi!” Lý Bảo Tuân mặc dù không quá chắc chắn đây là cái kia trong truyền thuyết thế nhưng lúc này cũng nhanh chóng đi tới phía Bối Thiếu Long nói chuyện. “Rút lui? Bây giờ tên đã trên dây, không phát không được, nếu như ở dưới tình huống không rõ ràng rút lui người nhà họ Bối chúng ta làm thế
nào đặt chân Dương Thành?”
Bối Thiếu Long lạnh giọng mở miệng nói.
Tuy rằng anh ta cũng hiểu được đóa pháo hoa vào ban ngày này rất không ổn thế nhưng lúc này anh ta cũng không dám cứ như vậy rút lui.
Bởi vì lúc này người nhà họ Bối gióng trống khua chiêng, hành động thế nhưng có mục đích riêng.
Một mặt là để dẫn ra người kia và gia tộc nhà họ Bùi rạn nứt, một mặt khác là muốn người phía sau màn kia biết người nhà họ Bối có sức mạnh và giá trị thế nào.
Giờ phút này chưa đánh liền rút như thế nhà họ Bối liền không cần lăn lộn nữa. “Đã như vậy chuyện mảnh đất kia tôi từ bỏ..” “Bối thế tử bảo trọng.” Lý Bảo Tuân biến sắc chuẩn bị trực tiếp dẫn người rời đi bởi vì ông ta nghĩ cái kia quá mức không ổn.
Ông ta có thể trở thành lão đại trên đường Dương
Thành, một phần nguyên nhân cũng là bởi vì ông ta có trực giác rất đúng.
Ông ta cảm giác nếu lúc này không đi, thì cái thân phận lão đại trên đường Dương Thành cũng xong đời.
Lúc này không cần vì một chút tiền mà liên lụy mạng sống đi?
Ầm ầm.
Nhưng khi bọn họ lui lại, đất và núi bốn phía chuyển động, có nhiều người bị đong đưa đến mức choáng váng.
Sau đó mọi người thấy rõ ràng cát dưới chân đang bắt đầu run rẩy, có người dưới sự đong đưa như vậy không có biện pháp đứng vững thân hình.
Dường như đang động đất.
Lý Bảo Tuân sắc mặt đại biến, ông ta nhớ tới cái kia trong truyền thuyết.
Quân đội! Đây là người trong quân đội đến!
Nghe đồn ở trung tâm Việt nam có một đội quân không bao giờ can thiệp vào tranh chấp trên giang hồ thậm chí sẽ không quan tâm đến chúng.
Nhưng kết cục của kẻ xúc phạm quân đội chính là bị giết chết!
Trên đường có người không sợ trời, không sợ đất, sợ nhất là người trong quân đội!