Triệu Nhị rất nhanh khôi phục sự tỉnh táo, thần sắc hơi sửng sốt một chút.
Bùi Nguyên Minh, chẳng những ngăn chặn khí tức đang xung kích trong cơ thể nàng, hơn nữa, còn đem những nội tức tạp chất kia, triệt để khu trừ rồi sao?
Như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn, thực lực của Triệu Nhị sẽ giảm xuống.
Thế nhưng là, chờ triệt để khôi phục lại, về sau, rồi tu luyện lại võ đạo từ đầu, tiến độ sẽ nhanh hơn.
Đơn giản mà nói, Bùi Nguyên Minh chẳng những cứu Triệu Nhị một mệnh, càng là cứu vớt võ đạo của nàng.
Tại thời khắc này, Triệu Nhị giãy giụa đứng lên, sau đó chậm rãi quỳ gối: “Đa tạ Bùi Thiếu!”
Một màn này, khiến Triệu Hải Thụy cùng Dương Trung Quân bọn người, đều là sửng sốt.
Tình huống Triệu Nhị lúc trước, mười phần hỏng bét, bọn hắn lòng dạ đều biết rõ.
Nhưng là nghĩ không ra, trải qua sự cứu chữa vô cùng đơn giản của Bùi Nguyên Minh, chẳng những đem tính mệnh, cứu trở về.
Mà lại tu vi võ đạo, cũng không có bị hủy đi.
Một loại tư vị khó nói lên lời, hiển hiện trong lòng, Triệu Hải Thụy bùi ngùi mãi không thôi.
Nếu như không phải mình, đối với Bùi Nguyên Minh có thành kiến, nếu như không phải mình, tự cho là đúng.
Nữ nhi, há phải chịu khổ sở như thế này hay sao?
Gặp dạng trắc trở này hay sao?
Có điều, chính là bởi vì, trải qua những chuyện này, ý thức Triệu Hải Thụy, mới khắc sâu được.
Cùng loại Bùi Nguyên Minh, một nhân vật như vậy, là nhất định phải trăm phương ngàn kế, thật tốt để kết bạn.
Chí ít, so với những hạng người vô năng kia, chỉ biết nói khoác bản lĩnh của mình, bản lĩnh Bùi Nguyên Minh, quả thực còn lớn hơn trời.
Bùi Nguyên Minh đem Triệu Nhị đỡ lên, lại nhìn Triệu Hải Thụy một chút, nói: “Triệu phó tổng, đã Lệnh Ái, đối với tu luyện võ đạo, có hứng thú.”
“Liền tìm cho nàng một danh sư, thật tốt mà tu luyện a.”
“Không nên tiếp tục tu học
Triệu Hải Thụy, giờ phút này cũng không kháng cự việc nữ nhi tập võ, mà là một mặt kỳ dị, nhìn xem Bùi Nguyên Minh, nói: “Vậy không biết, Bùi Tông Sư ngài, có thể có tâm tư thu nhận đồ đệ, lễ bái sư thứ này, chúng ta tuyệt đối khiến cho ngài hài lòng. . .”
Bùi Nguyên Minh khong nói nên lời, lắc lắc đầu nói: “Ta tại bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, sẽ không dừng chân quá lâu, thu nhận đồ đệ, không thích hợp.”
“Như vậy đi, hai người để Chu phân hội trưởng thu nhận đồ đệ, cứ nói là ta nói, ông ấy lại là em rể ngài, chắc hẳn ngài, sẽ yên tâm a?”
Nghe được từ chối của Bùi Nguyên Minh, Triệu Hải Thụy có hơi thất vọng, con ngươi tràn ngập sắc thái của Triệu Nhị, cũng là nháy mắt, ảm đạm đi mấy phần.
Chẳng qua rất nhanh, Triệu Nhị lại siết chặt lại nắm tay nhỏ, nói: “Bùi Thiếu, mặc dù tôi không thể bái ngài làm thầy, nhưng là nếu như gặp phải vướng mắc trong võ đạo, có thể tìm ngài, nhờ chỉ điểm một chút, có được hay không?”
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: “Có thể.”
“Vậy ngài, để lại số điện thoại nhé? Tốt nhất là Wechat a!”
Triệu Nhị nhanh chóng để người, lấy ra điện thoại di động của mình.
Bùi Nguyên Minh để lại số điện thoại di động và mã nick Wechat, vẻ mặt không nói nên lời, đối với Triệu Hải Thụy, Dương Trung Quân cùng những người khác gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Mặc dù anh, nhìn ra tâm tư của Triệu Nhị, nhưng là Bùi Nguyên Minh, cũng không có hứng thú, phiêu lưu trong một mối nghiệt duyên.