“Dì và chú dượng của cậu có tâm trạng tốt, bọn họ nói có thể nhận lời xin lỗi của cậu, cậu chuẩn bị một chút đi.” Trịnh Tuấn mở miệng nói. “Được, vậy chúng ta mời người lớn ăn cơm đi.” Bùi Nguyên Minh nói.
Rất nhanh, bọn họ thuê một phòng ở nhà hàng Hoàng Thiên Thịnh Yến.
Buổi tối, Thanh Nhã và Lữ Lâm đến, Trịnh Khánh Vân cũng đi theo hai người họ.
Hôm nay sắc mặt của Thanh Nhã và Lữ Lâm hồng hào, thoạt nhìn có vẻ rất cao hứng, dáng vẻ giống như trúng được mấy triệu vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy vợ chồng Trịnh Tuấn, bọn họ đều cười vui vẻ, vô cùng khách khí. “Em gái, em rể, chuyện gì khiến hai người vui như vậy? Có thể nói ra để bọn chị vui cùng được không!”
Thanh Linh mở miệng nói.
Thanh Nhã dùng vẻ mặt đắc ý nói: “Hôm nay phải nói cảm ơn Ngụy Thanh, đúng là một đứa tốt bụng!” “Bọn em không những được tham dự cuộc khảo sát doanh trại Quý Đức mà còn có thể gặp được thống lĩnh Đường Nhân Đồ!” “Mấu chốt chính là, bọn em còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của Thế Tử Minh!”
Tuy rằng chỉ là nhìn thấy bóng dáng thôi, tuy nhiên những lời này của Thanh Nhã cũng không gọi là nói linh tinh.
Bên cạnh, Trịnh Khánh Vân cũng gật đầu, khẳng định việc này có thật. “Thật vậy sao? Có thể được nhìn thấy thống lĩnh
Đường Nhân Đồ! Nghe nói anh ta là nhân vật được coi như là người ngang hàng với lãnh đạo của Đà Nẵng!”
Trịnh Tuấn cũng vô cùng kích động nói. Ông ta ở Dương Thành cũng nhiều năm, lúc nào cũng mong muốn có thể gặp được nhân vật lớn như vậy.
Chỉ tiếc những việc đó cũng chỉ là mong muốn.
Lữ Lâm ho khan một tiếng, làm ra dáng vẻ thản nhiên nói: “Cũng có gì quá ngạc nhiên đâu? Thống lĩnh Đường Nhân Đồ dường như biết chúng em, thậm chí còn chủ động chào Khánh Vân, nói về sau có chuyện gì cứ đến tìm anh ta.” “Cái gì? Thống lĩnh Đường Nhân Đồ biết các em sao? Lại còn rất nhiệt tình?”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn nhau bằng ánh mắt hoảng sợ, biểu cảm trên mặt chính là vô cùng hâm mộ.
Thanh Nhã cười tủm tỉm giải thích: “Đây cũng là chuyện bình thường, bọn họ có tư liệu về Ngụy Thanh, từ đó cũng biết chúng em!” “Để em nói cho chị nghe, Ngụy Thanh thật sự là một đứa có tài! Chắc
chắn là thống lĩnh Đường Nhân Đồ thấy được tương lai của cậu ấy, cho nên mới muốn làm quen với bọn em! Hôm nay, bọn em đều được hưởng ánh hào quang của cậu ấy!”
Vẻ mặt Thanh Nhã tự hào, mở miệng nói một cách khẳng định. “Ai da, đáng tiếc hai người không đi, nếu không thì cũng có thể nhìn thấy thống lĩnh Đường Nhân Đồ một lần rồi!” Lữ Lâm cười đắc ý nói.
Lời này vừa nói ra khiến cho Trịnh Quân và Thanh Linh vô cùng ghen tị.
Mặc dù Trịnh Khánh Vân là con gái bọn họ, nhưng vấn đề chính là Ngụy Thanh bởi vì nhà họ Thanh nên mới giúp họ có cơ hội đến doanh trại.
Điểm này khiến bọn họ không ngừng ghen tị. “Nể tình hôm nay tâm tình tốt, về sau nhà anh chị có việc gì đều có thể đến tìm em, em sẽ giúp hai người giải quyết khó khăn!” Lữ Lâm vui vẻ nói. “Cảm ơn em rế! Cảm ơn em rế!”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh vội vàng gật đầu nói cảm ơn.
Gần đây nhà họ Trịnh của bọn họ khá hỗn độn, hiện tại có cơ hội làm dịu đi mối quan hệ với nhà họ Thanh, bọn họ đúng là cầu còn không được.
Lữ Lâm nở một nụ cười, lúc sau tầm mắt của ông ta rơi vào người Bùi Nguyên Minh, nói: “Tuy nhiên, muốn chúng em giúp đỡ, trước hết phải bắt tên rác rưởi này xin lỗi đã!” “Được! Mau xin lỗi đi, nếu không chịu xin lỗi, chúng tôi cũng sẽ không thừa nhận cậu!” Thanh Nhã dùng thái độ kiên quyết để nói với Bùi Nguyên Minh.
Tên rác rưởi này lừa cả bọn họ, nói rằng anh có thể tham gia buổi khảo sát nhập ngũ. Hiện tại xem ra, anh không chỉ là một tên vô dụng, hơn nữa còn là kẻ lừa đảo!
Vẻ mặt Trịnh Khánh Vân trở lên khó xử, cần thận nói với Bùi Nguyên Minh: “Anh rể, ba nuôi của em là người như vậy đấy, anh đừng để ý nhé…” “Tốt lắm, mau xin lỗi dì và chú dượng của cậu nhanh!” Trịnh Tuấn thúc giục anh.
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua vẻ mặt khó xử của Trịnh Tuyết Dương, cười nói: “Chú dì, ngày hôm qua là do cháu sai, cháu không nên nói dối mọi người…”